Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 150 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Tôi không bao giờ làm thứ việc này!” Nói xong đem chổi đẩy xuống sàn nhà, tiếp tục xem kênh tài chính và kinh tế.
Tiểu Ngưng cầm cây chổi lên, giao lại cho hắn: “Anh nhất định phải quét sạch! Tôi vừa mới quét sàn sạch sẽ xong lại bị anh làm bẩn ra. Anh có hiểu phải biết quý trọng thành quả lao động của người khác hay không? ”
“Tôi không quét đấy! Làm sao hả?” Hắn vắt chân ngồi lên ghế, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc vẫn đang nhả khói.
Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng nhàn hạ của hắn mà tức giận, hơi thở trở nên dồn dập, lát sau thì đỏ bừng cả khuôn mặt: “Nếu anh không thể quét thì đừng có làm bẩn nhà. Còn nếu có bản lĩnh làm bẩn thì phải có nghĩa vụ quét dọn!”
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, tâm tình hắn trở nên tốt hơn, môi lộ ra ý cười: “Ý cô là muốn tôi làm việc giúp cô một chút hay sao?”
“Đúng vậy!” Cô gật gật đầu, vẻ mặt hắn tốt như vậy có lẽ sẽ giúp cô dọn dẹp một chút.
Đường Hạo đột nhiên cười vài tiếng, lắc lắc đầu, sau đó từ từ đứng dậy đi đến bên người cô.
“Tôi có thể giúp cô hoàn thành công việc buổi tối!” Hắn nhíu mày, cố ý nói chuyện không đứng đắn. Không hiểu vì sao hắn thích nhìn bộ dạng lúc ẩn lúc hiện, vội vàng bận rộn của cô trước mặt hắn.
Tiểu Ngưng vì lời nói đen tối của hắn, mà hai má hồng lên như trái đào: “Anh không nên nói năng linh tinh!”
“Đã đỏ mặt rồi kìa! Nếu như mà tôi còn nói quá hơn thì chắc mặt cô còn nóng đủ để ốp-lết trứng đấy nhỉ?” Đường Hạo vẫn tiếp tục nói ra những lời dụ hoặc.
“Đường Hạo! Anh không thể nói chuyện đứng đắn được một chút hay sao?” Tiểu Ngưng đẩy cánh tay hắn ra, tức giận nói.
“Ha ha ha… Khuya hôm nay tôi còn phải giúp cô làm việc, vậy cho nên cô mau mau làm việc đi còn sang việc khác!” Hắn tựa hồ như kẻ nghiện, một câu lại thêm một câu.
“Đường Hạo, anh đừng không biết nói lí lẽ. Anh không biết nơi này là đâu sao?”
“Tôi mặc kệ! Làm sao? Tôi muốn cô,cô lại dám ra tay đánh tôi! Dù cô có không muốn bao nhiêu thì cũng không thay đổi được gì, có trách hãy trách người đàn ông vô dụng kia không bảo vệ nổi cô, phải dựa vào thân tôi mà lo cho cuộc sống…” Hắn ích kỉ, hoàn toàn quy kết cát tát của Tiểu Ngưng là do người cô thích, cô cự tuyệt cùng hắn giao hoan.
“Anh đừng có đổ lỗi cho người khác! Vì sao mỗi lần anh làm sai đều kiếm cớ thoái thác lỗi lầm, đổ thừa cho ai đó!” Tiểu Ngưng ngẩng cao đầu nhìn hắn, hi vọng hắn nhận ra sai lần của chính mình.
“Thế nào? Nhắc đến Lương Bân cô đau lòng phải không?” Hắn lạnh mặt hỏi, “Cho đến bây giờ, cô vẫn còn bảo vệ cho hắn ư? Hắn ta chỉ là một tên đàn ông nhu nhược vô tích sự!”
“Chú không được nói ba của cháu như vậy! Ba là người tốt nhất, giỏi nhất trên đời! Chú không được phép nói ba cháu như thế!” Vừa bước vào phòng khách thét lên với Đường Hạo, hơn thế nữa cô bé vung bàn tay bé xíu đánh vào người hắn, dám nói ba của cô bé không tốt, người xấu.
Đang phiền não lại nhìn thấy tiểu quỷ này, hơn nữa cô bé lại là con gái của gã đàn ông kia, hắn đang bực tức lại càng bực thêm. Chân dài đột nhiên đá văng đứa trẻ ra. Thân thể cô bé như sợi dây cung căng lên, bật mạnh lên.
Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng mở to hai mắt, toan chạy lên ngăn cản nhưng không kịp nữa: “Anh không được…..”
Lời của cô còn chưa dứt, thân thể của cô bé đã rơi bịch xuống sàn nhà.
Chưa từng bị đối xử tệ như thế này bao giờ, cô bé giống như con búp bê bất động vài giây rồi khóc òa lên.
Tiểu Ngưng chạy nhanh lên, kiểm tra người cô bé. Thấy cô bé không có vết thương gì, mới dỗ dành: “Nhị Nhị, ngoan, đừng khóc, không sao, không có chuyện gì đâu!”
Đường Hạo choáng váng nhìn cô bé trên mặt đất, hắn không ngờ mình lại có thể duỗi chân đã bay một đứa trẻ con.