Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 151 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Dì! Dì…! Đau …đau…” Nhị Nhị ôm lấy người Tiểu Ngưng, lớn tiếng khóc lóc, nước mắt tuôn dài như suối tràn ra ngoài.
Đường Hạo đứng bên, tuy biểu cảm không giống như lúc trước nhưng trong nội tâm lại cảm thấy áy náy. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ mình sẽ ra tay đánh một đứa bé con.
Đang lúc muốn nói lời xin lỗi thì Tiểu Ngưng lúc này đã buông Nhị Nhị ra, đứng trước mặt hắn tức giận nói đến: “Anh thật sự quá đáng! Vì sao lại đánh Nhị Nhị? Anh thật là đê tiện, lưu manh cũng không bằng!”
Cô đau lòng, khóc như mưa, nắm tay vung lên đập liên tục vào ngực hắn.
Hắn như thế nào mà lại ra ray đánh một đứa bé? Có thể nhẫn tâm dẫm đạp một đứa bé dưới chân mình.
Bị cô mắng không ra sao khiến cảm giác áy náy trong lòng hắn biến mất hoàn toàn, giữ lấy cánh tay đang hung hăng đập vào lồng ngực mình.
Sao cô lại mắng hắn đê tiện? Tại sao lại nghĩ hắn muốn đánh đứa bé kia? Cô chẳng lẽ không nhìn ra là hắn không cố ý hay sao? Hắn đâu ngờ thân thể trẻ con lại thế, mới đá nhẹ một cái mà đã ngã bay ra xa.
Bị cô nói oan, hắn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Đường Hạo đưa mắt nhìn đứa bé đang khóc inh ỏi nhưng vẫn nhìn hắn bằng cặp mắt thù hận, lại quay sang người phụ nữ kia đang cố gắng để dỗ dành cô bé.
Đột nhiên hắn cười ngượng vài tiếng: “Thật đúng là một mẹ kế mẫu mực! Mẹ con tình thâm!”
“Anh không được đánh trẻ con!” Tiểu Ngưng khí nộ, buồn bực, hi vọng hắn có thể hiểu được đạo lí này.
Hắn nhéo cổ tay của cô, giống như con báo bị thương: “Cô dám to tiếng với tôi chỉ vì tôi đánh con gái của Lương Bân? ”
Ánh mắt của hắn cũng đánh vào trái tim Tiểu Ngưng, khiến cô đau đớn: “Chuyện này không liên quan gì tới Lương Bân!”
Nụ hôn khiến cô kinh hãi, thừa nhận cảm giác trí mạng này.
“Không cần…” Cô thống khổ nhắm mắt lại, cơ thể lại đang như mọi lần phản bội suy nghĩ bản thân. Cả người cô giống như một ngọn núi lửa đang có dòng nham thạch nóng bỏng muốn phun trảo ra bên ngoài.
Vô luận hắn đối xử tàn nhẫn với cô như thể nào, thì hắn vẫn là người đàn ông cô yêu, thân thể cô không thể kháng cự lại hắn.
Hắn cười thần bí: “Cô trốn không thoát khỏi tay tôi đâu!” Hắn linh hoạt như dòng nước xiết chảy qua, cuốn lấy cả cả hai thân người.
Hắn cười ma mị, ánh mắt hút hồi, khóe miệng câu dẫn trào phúng, rất lay động.
Bất quá, cô càng lúc càng mẫn cảm khiến hắn cực vừa lòng.
“Không! Sao anh có thể nói trong lòng tôi có người khác mà không có anh?! Anh đúng là không hiểu cái gì!” Tiểu Ngưng dùng sức lắc đầu, không để cho hắn dễ dàng nắm bắt cảm xúc của mình.
Đường Hạo lộ ra nụ cười đắc ý, hắn chính là thích nhìn bộ dạng điên cuồng của cô.
Cao hứng hắn nắm chặt lấy eo đẹp của cô, mạnh mẽ tiến sâu vào.
Cảm giác bên trong có phần run rẩy, hắn như phát điên, lại hưởng thụ cảm giác ấm áp chặt chẽ sâu trong cơ thể của cô.
Ngọn núi cao nhất trong tất cả những ngọn núi cao, nơi nhìn thấy muôn sắc hào quang cùng bảy sắc cầu vồng.
Khi hắn không ngừng run lên, cô cảm nhận được chất lỏng nóng chiếu sâu vào trong cơ thể của cô, vĩnh viễn cũng không rửa sạch được dấu vết.