Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 156 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
Ở nhà đợi bọn trẻ tan học trở về, Tiểu Ngưng mệt mỏi ngồi trên ghế dài. Mấy ngày gần đây, hắn ngày càng thay đổi, đòi hỏi cô không giới hạn gấp mấy lần trước kia, nhất là ban đêm, hầu như là thâu đêm không cho cô một phút được chợp mắt. Làm cho người ta tức giận vô cùng, đêm trước hắn tham lam túng dục quá độ nhưng ngay sáng hôm sau tinh thần vẫn sáng lạn, vui vẻ, căn bản khiến người ta không thể nghĩ hắn cả đêm không có ngủ.
Mà cô, thời gian ngủ thì đã ít, bây giờ lại còn hầu như không có, Chỉ có thể về nhà chợp mắt một chút trong lúc đợi bọn trẻ.
Ngồi trên ghế tự nhìn lại bản thân mình, từ cổ đi xuống dưới toàn là những dấu hôn, những vết hoan ái để lại, Tiểu Ngưng phải mặc chiêc áo sơ mi dài tay cao cổ để che đi chúng. Trời nóng như thế này mà phải mặc nhiều lớp áo “kín cổng cao tường” như thế này thật đúng là tra tấn người. Tất cả đều do người đàn ông kia đã hại cô.
Vừa oán hận lại vừa hạnh phúc mỉm cười nhìn chính bản thân mình trong gương, cô ngượng ngùng đỏ mặt, lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô giống như thiếu nữ đang vụng trộm yêu đương trong mối tình đầu.
Cả người vẫn còn mệt mỏi, Tiểu Ngưng vừa ngáp vừa đi vào phòng bếp. Cô rửa sạch đống hoa quả, cắt gọt chúng một cách ngay ngắn đặt lên đĩa, để trong phòng khách chờ bọn trẻ tan học về ăn.
Hết thảy mọi thứ vừa chuẩn bị xong thì cửa chính ngay lập tức được mở ra, mấy đứa trẻ nối đuôi nhau ùa vào trong nhà.
“Con đã về!!”
“Dì….!”
“Chào chị dâu”
Mỗi đứa một tiếng, cởi giày vứt loạn xạ, sau đó xỏ ngay dép đi trong nhà. Lũ trẻ nhanh chóng vứt bỏ ba lô cặp sách, ngồi trên ghế sa lon.
Nhìn bọn trẻ lười nhác ngồi trên ghế sa lon, Tiểu Ngưng bất giác lắc đầu nói: “Mấy đứa đem đồ về phòng cất rồi xuống đây chơi, như vậy mới ngoan phải không?”
“Meeeẹ! Con mệt quá!” Dương Dương giống như là mệt muốn chết, tuy nhiên nó vẫn còn tinh thần, bắt đầu cầm hoa quả lên ăn.
Nhìn Dương Dương ăn, hai tiểu mỹ nữ ở bên cạnh cũng bắt đầu hứng chí ăn theo.
Thu hồi ánh mắt nhìn đám tiểu ác ma, Tiểu Ngưng đưa tay một cách tự nhiên cầm lấy áo chiếc áo vest nam, chậm rãi nói: “Hôm nay, anh không phải về công ty làm việc hay sao?” Bình thường đều là tài xế đưa bọn trẻ trở về, còn hắn chỉ có trách nhiệm đưa bọn trẻ đến trường.
Hắn thuận thế ôm lấy cô, tuấn nhan hướng lên theo gương mặt xinh đẹp mà hắn muốn yêu thương thân mật.
Tiểu Ngưng né tránh hắn hôn lên môi mình: “Đừng có nhộn! Bọn trẻ vẫn còn ở trong phòng này!” Hắn muốn làm thế nào, cô đều có thể im lặng mà làm theo. Nhưng bọn trẻ vẫn còn tròng phòng thì kiên quyết không thể được.
“Chỉ là một cái hôn nhẹ thôi mà! Bọn trẻ sẽ không để ý đâu! Có thấy thì chúng cũng sẽ chẳng nghĩ gì!” Đường Hạo ôm sát bờ eo của cô, hai má của cô ửng hồng trông thật đáng yêu. Ở công ty, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh của cô nên mới gấp rút hoàn thành công việc để trở về nhà sớm. Vừa nhìn thấy cô, đương nhiên phải có thân mật nhỏ nhỏ như vậy.
“Không được!” Cô kiến quyết cự tuyệt, bàn tay ngăn chăn môi mỏng của hắn. Hắn không nên như vậy, hiện tại không giống như sáu năm trước,bây giờ bọn họ đã có một đứa trẻ. Thân mật cũng phải tùy từng nơi.
Hắn ra vẻ tức giận, thấp giọng hỏi có phần uy hiếp: “Em rốt cuộc có cho tôi hôn hay là không?”
“Con sẽ kết hôn cùng Lỵ Nhi!” Đường Hạo vỗ vai mẹ mình, cam đoan nói.
“Không phải riêng gì người đàn bà kia, mà con còn phải cắt đứt tất cả các mối quan hệ với những người phụ nữ khác nữa nếu con còn muốn kết hôn cùng Lỵ Nhi. Những chuyện trên tạp chí Bát Quái kia thật sự rất dọa người!”
“Vâng! Con biết rồi! ”Đường Hạo nói lại, sau đó lui về phía sau: “Mẹ à! Lát nữa con có có một cuộc họp quan trọng, bon trẻ giao hết cho mẹ nhé! Tạm biệt!”
Nhìn Đường Hạo nóng lòng muốn bỏ đi, Hàn Tú biết con trai bà hình như là thích mẹ của Dương Dương. Không được, không thể được, sao bà có thể để con trai mình thích một phụ nữ như vậy!
Cháu trai bà đã chấp nhận, nhưng mẹ của nó thì không thể chấp nhận.
Nhìn ra ngoài trời mưa phùn đang rơi, từng giọt nước chảy xuống giống như từng giọt nước mắt đàn lăn dài trên khuôn mặt ai đó, Tiểu Ngưng ngồi buồn, tâm trạng càng lúc càng trầm xuống.
Dương Dương đi gặp ông bà nội thế nào? Họ có thích Dương Dương không? Liệu Dương Dương sống cùng họ có ổn hay không?
Bọn họ sẽ không thích cô, sẽ không tiếp nhận mẹ của đứa bé. Ý nghĩ này vừa toát ra trong đầu, Tiểu Ngưng lập tức lắc lắc đầu ngay, tự cười mỉa mai chính mình. Bọn họ còn muốn gì ở cô?
Đối với bọn họ mà nói, cô ngoại trừ là mẹ của cháu nôi họ ra thì chẳng là gì cả.
Tuy Đường Hạo chưa từng nói chuyện sẽ kết hôn cùng Tiền Lỵ Nhi nhưng cô biết sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ kết hôn với cô ta thôi, tuần nào cũng có hẹn với cô ta ra ngoài, không phải hay sao?
Trái tim lại nổi lên mọt hồi đau đớn.
Cô luôn giả bộ như không biết gì, giả bộ ngu ngơ không đếm xỉa đến chuyện của hắn, nhưng lại không thể nào khống chế được bản thân thèm khát được sống ngọt ngào bên cạnh hắn.
Trời ạ, cô có thể trơ mắt nhìn hắn kết hôn cùng người phụ nữ khác sao? Chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ lấy người khác thôi, trái tim cô đã như vỡ ra làm trăm mảnh.
Cô không nên yêu hắn. Yêu hắn chỉ có thống khổ, còn hắn thì lại quá dễ dàng nắm được tình cảm của cô, mọi yêu, giận, buồn, vui của cô đều phụ thuộc vào hắn.
Reng…reng…reng.
Đang ưu sầu thì tiếng chuông cửa vang lên phía sau.
Cô lập tức chạy nhanh đến trước cửa, cầm tai nghe lên nói: “Xin chào! Ngài là….” Nhìn qua màn hình camera, Tiểu Ngưng nhận ra người phụ nữ đang đứng ngoài cửa kia.
Đó là mẹ của Đường Hạo, Đường phu nhân.