Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 312 :

Ngày đăng: 01:53 19/04/20


“Cháu gọi là ba! Cô à, cô làm sao vậy?” Nhị Nhị trả lời câu hỏi một cách đương nhiên, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Ừm! Người trước mắt thật sự rất giống mẹ, không chỉ là bề ngoài, cả cảm giác cũng giống hệt nhau. Chẳng lẽ cô ta thật sự sử dụng yêu thuật, sau đó biến thành hình dáng của mẹ?



Bạch Phương Úc giống như bị người ta hung hăng dùng gậy đánh một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu, “ Ba? Cháu gọi người này bằng ba ư? Vậy cháu cũng là……của hắn….” Cô nhìn một chút cô bé này, rồi nhìn sang Dương Dương một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Hạo.



“Anh là ba của nó! Nó là con gái của anh!” Đường Hạo đan chéo hai tay lại, trả lời câu hỏi của cô.



Bạch Phương Úc nghe thấy lời xác nhận của hắn thì lại càng thêm mông lung.  Ánh mắt của cô cứ di động qua lại trên hai gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhị Nhị, biểu lộ càng lúc càng khổ sở, sau cùng là nhếch cao khóe miệng lên: “ Không phải chứ? Anh thậm chí có hai đứa con sao? Tận hai đứa….”



Một đứa đã đủ khiến cho cô ăn không tiêu rồi, bây giờ lại ở đâu có thêm một đứa tinh quái nữa? Có thể hình dung được, tương lai của cô ở đây có bao nhiêu thê thảm.



Dương Dương nhìn’ phụ nữ xấu xa’ trưng bộ dạng xấu xí sợ hãi, thì nhảy đến bên cạnh cô, dương dương đắc ý giới thiệu: “Cô à, tên của chị ấy là Đường Tư Nhị, là chị gái sinh trước cháu vài phút! Hì hì, cô xem, cháu và chị gái cháu có giống nhau hay không?”



Dương Dương kéo Nhị Nhị đến bên cạnh, để cho ‘cô’ có thể nhìn rõ hai người bọn nó.



Bạch Phương Úc nhìn hai đứa bé mang khuôn mặt thiên sứ nhưng mỉm cười ác ma, nhịn không được mà sởn cả tóc gáy. Cô giật mình một cái thật mạnh, sau đó vuốt vuốt lấy bàn tay, khuôn mặt không chút huyết sắc nào, nói: “Đúng vậy! …..Rất ……….giống! Rất…….. giống!”



Dương Dương quay đầu, giả bộ làm đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ba, ba cho cô ấy đến đây sống cùng chúng ta, có phải là muốn cô ấy chăm sóc con và Nhị Nhị không ạ?”



“Đúng vậy!” Con trai có chủ ý phá đám quỷ quái gì, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, cả nhà bọn họ được sống cùng nhau ở chung một chỗ, có lẽ các con sẽ giúp cô mau hồi phục trí nhớ.




Hắn làm sao mà có thể cứ ở trước mặt cô là nói một lời yêu Lục Giai Ngưng, hai lời yêu Lục Giai Ngưng, cô không muốn nghe những lời này.



Đường Hạo nhịn không cười, đem cô khóa chặt trong lồng ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Anh thích Ngưng của anh, nhưng anh cũng thích em. Vô luận là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, suốt đời này đều chiếm lấy tình cảm chân thành của anh rồi!”



Hắn thích là thích con người của cô, vô luận tên của cô có là gì đi chăng nữa.



“Vậy anh thích em?” Một câu ‘tình cảm chân thành’ của hắn làm cô ngừng giãy dụa. Nhưng thích một người so với yêu một người, chắc hẳn là…..



“Ừ….!” Đường Hạo cố ý phát ra tiếng ‘ừ’.



“Nói, anh thích nhất là người nào?!” Cô nhất định phải biết rõ người mà hắn thích nhất là ai.



“Yêu mến như nhau!” Dưới sự gặng hỏi của cô, hắn nói ra một đáp án.



Nhưng đáp án này khiến Bạch Phương Úc không thỏa mãn: “Cô ấy không còn trên đời này nữa rồi, mà em thì vẫn còn sống. Anh không thể nói thích em nhiều hơn một chút được sao, Đường Hạo? Thật không công bằng, không công bằng!”



“Nhưng mà, là yêu mến như nhau! Yêu hai người như nhau!” Hắn chớp mắt, cố ý nói đùa trêu cô, muốn cô sốt ruột. Thật không có cách nào! Đều là cùng một người, bảo hắn so như thế nào!?