Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 313 :

Ngày đăng: 01:53 19/04/20


 



Edit: Meimoko



_______



Không phục, Bạch Phương Úc đột nhiên xoay người lại, đôi tay như rắnquấn lấy cổ hắn, kiễng mũi chân đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình, chậmrãi mút lấy môi của hắn.



Chiếc lưỡi của cô khéo léo tiến nhập sâu vào bên trong miệng của hắn, nhẹ nhàng liếm láp hương vị thuốc lá vẫn còn dư trong khoang miệng.Đang cô gắng đảo qua vách tường trong miệng, Bạch Phương Úc mới tới trêu đùa cái lưỡi của hắn.



Khi hắn chế trụ lấy đầu cô, sắp sửa đảokhách thành chủ làm nụ hôn thêm sâu hơn, Bạch Phương Úc giảo hoạt vộivàng rời khởi miệng hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,kề sát môi hỏi: “Cô ấy có thể hôn anh như vậy không? Có không?”



‘Có thể, trước đây có, và hiện tại em cũng đang làm đấy thôi!’- Đường Hạo thầm trả lời trong lòng.



Bạch Phương Úc cho là hắn không nói lên lời, liền trực tiếp thay mặt hắn mà đáp lại: “Cô ấy không thể! Đúng, hiện tại chỉ có em mới có thể hôn anh nhiệt tình đến như vậy!”



Môi của cô hôn xuống cằm của hắn, rồi đến hầu kết nhấp nhô, môi mởrộng ngậm lấy, chậm rãi liếm láp, chậm rãi hút khiến hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập.



“Ừ….”Đường Hạo nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm.



Lúc này cô mới thỏa mãn buông hắn ra, mơ hồ không rõ hỏi: “Cô ấy có thể đối với anh như vậy không? Không thể, đúng không?”




Hai người giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, kịch liệt xé rách quần áo của nhau. Lúc chuẩn bị thỏa mãn cơn dục hỏa thì cửaphòng đột nhiên bị đập lên liên tiếp, nhưng không phải là một người hainắm tay mà là hai người bốn nắm tay nhỏ.



Rầm…Rầm…Rầm…



Rầm…Rầm….Rầm..



“Ba, nhanh mở cửa ra! Nhanh lên, con muốn vào trong đó tìm đồ!” Tiếng nói đầu tiên phát ra là của Nhị Nhị.



Đường Hạo không kịp thở, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh lại: “Con muốn vào phòng của ba để tìm cái gì?”



“A….Ban ngày con cùng Dương Dương chơi trong phòng lỡ đánh rơi kẹp tóc ở trong đó rồi!”



Đường Hạo kích động giảm xuống nhưng thân thể vẫn dán ở trên ngườiBạch Phương Úc, căn bản là không có cách nào rời khỏi thân thể mềm mạicủa cô: “Con cặp bằng chiếc khác đi! Đi chỗ khác chơi mau!”



Bạch Phương Úc dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn phân tâm, khôngthể lãnh đạm trở lại, bởi vì hiện tại cô cũng không chịu được!



“Dạ…”Tiếng Nhị Nhị rầu rĩ đáp lại khiến hai người trong phòngthỏa mãn mà cho rằng bọn trẻ đã bỏ đi, tiếp tục hôn môi dây dưa cùngnhau.



“Ba, trong phòng của ba có gián! Hôm qua con thấy có vài con! Đâu rồi? Nhanh mở cửa ra, con muốn đánh con gián….”Dương Dương gào lên như xé cổ họng, không biết nó nói con gián hay là con gì.