Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 399 :

Ngày đăng: 01:53 19/04/20


Edit: Meimoko



________



Tiếp nhận ánh mắt mắt tràn đầy hận ý của Đường Hạo, Hải Uy nhanh chóng giải thích chứng minh sự vô tội của mình: “ Cũng đâu phải là do em! Hai đứa trẻ này muốn đi gặp mẹ, em cũng không biết chị Ngưng ở đâu! Sau đó đi hỏi anh Phong thì mới biết chị dâu đang làm việc ở đây! Thế là….”



Nhìn sắc mặt của Đường Hạo không có chút chuyển biến, Hải Uy vội vàng nói luôn: “ Bọn trẻ đã bình an đến đây…..Bây giờ, em đi được rồi!”



Liên tục trong vài ngày, thời gian của hắn đều bị hai đứa trẻ này quấn quýt lấy hết. Hắn đã thật lâu chưa được sống như một người đàn ông trưởng thành, hôm nay nhất định phải thoải mái mới được!



Hải Uy vừa mới nhấc chân muốn đi thì ngay lập tức cả Đường Hạo lẫn Nhị Nhị đều lên tiếng.



“ Chú Hải Uy, chú không thể đi được! Không thể được!” Nhị Nhị buông mẹ ra, chạy đến ôm chân dài của Hải Uy.



“ Hải Uy, bọn trẻ là do cậu đưa đến thì phải do cậu đưa trở về!” Giọng Đường Hạo cũng phách đạo không kém đứa con gái của mình. Ai nhìn qua cũng tuyệt đối nghĩ hắn và Nhị Nhị đích thực là cha con.



Tiểu Ngưng nhìn hai cha con giống nhau, rồi lại nhìn đứa con gái của mình phảng phất như có ý ‘chiếm hữu’ Hải Uy một cách không bình thường, liền bật cười.



Nói thật, so với Dương Dương, tính cách của Nhị Nhị giống Đường Hạo hơn. Từ lúc con bé sáu tuổi dám bỏ thuốc xổ cho Đường Hạo thì cô đã cảm thấy như thế rồi. Liều lĩnh như vậy, coi trời bằng vung như vậy, chắc chắn không phải là những tính cách di truyền từ cô.



Hải Uy nhìn một lớn một nhỏ trước mắt mà cảm thấy vô lực chống cự. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ sợ duy nhất hai người, chính là hai cha con nhà này.



“ Anh Hạo, Nhị Nhị và Dương Dương là con của anh và chị dâu, tại sao lại bắt em phải chăm sóc bọn nó?” Hải Uy cố gắng nói đạo lý với Đường Hạo, chỉ có điểu ánh mắt Nhị Nhị mang theo trách cứ cứ nhìn hắn chằm chằm làm giọng hắn càng lúc càng nhỏ.



Còn chưa đợi ba lên tiếng trả lời chú Hải Uy, Nhị Nhị đã vượt lên trước, nói: “ Chú Hải Uy, chú đem cháu và Dương Dương để ở chỗ ba mẹ, vậy chú định đi nơi nào?”
Nhìn chị gái như vậy, Dương Dương tự nhiên thấy ngại muốn chết.



Vương sản xuất xoay người, chuyể tầm mắt về phía cha mẹ của cô bé, lại biểu lộ tràn ngập cầu khẩn, nói: “ Đường tiên sinh, Lục tiểu thư, có thể cho con gái của hai vị đóng quảng cáo này của chúng tôi được không?”



Đường Hạo cùng Tiểu Ngưng bất ngờ nhìn thoáng qua nhau, không ngờ nhà sản xuất lại đưa ra đề nghĩ này.



Vương sản xuất ngay lập tức tiến lên, thi triển công phu ‘uốn gọn ba tấc lưỡi’ của mình, một tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của Nhị Nhị: “ Hai vị nhìn xem, bảo bối của hai vị xinh đẹp như vậy! Nếu lúc nhỏ được quay một quảng cáo để làm kỉ niệm thì thật tuyệt biết mấy! Tôi nghĩ, nếu tiểu công chúa này được lên TV chắc chắn mọi ngôi sao hiện nay đều bị lấn át….!”



Nghe người bác lạ lẫm khen ngợi, lại nói chuyện lên TV, nụ cười trên gương mặt Nhị Nhị càng lúc càng tươi, càng lúc càng sáng lạn đến không ngờ.



“ Thực xin lỗi! Con gái của chúng tôi sẽ không đóng quảng cáo đâu!” Đường Hạo phản đối ngay lập tức, cũng không hỏi qua ý kiến của Nhị Nhị mà trực tiếp hạ quyết định.



Vương sản xuất lại một lần nữa bị cự tuyệt, khóc không ra nước mắt: “ Đường tổng, lệnh thiên kim cũng không thể được sao?”



“ Không thể!”



“ Có thể! Cháu muốn quay quảng cáo! Cháu muốn lên TV!”



Đúng lúc Đường Hạo nói ‘không thể’ thì Nhị Nhị ở trong lòng Hải Uy lại giãy dụa, hô ầm lên: “ Con muốn quay quảng cáo! Cháu muốn được lên TV…”



Khuôn mặt nho nhỏ của cô bé kiên định, bất chấp tất cả nhìn ba của mình.



About these ads