Mẹ Kế Zombie
Chương 10 :
Ngày đăng: 17:11 18/04/20
Giằng co lâu như vậy, sắc trời ngày càng tối, khí hậu nơi này thật không bình thường, rõ ràng là mùa hè, vậy mà trời tối thật sớm.
Sắc mặt trắng bệch của Vương Hiểu Thư dần dần khôi phục bình thường, zombie với khuôn mặt khủng bố nếu xem nhiều thì sẽ không cảm thấy quá sợ hãi nữa, tuy rằng cô vẫn hơi e ngại.
Âu Dương cùng bốn chủ lực khác đều mỏi mệt, số lượng zombie nhiều hơn bọn họ, lực lượng cũng có ưu thế hơn, hơn nữa chỉ bắn vào đầu chúng mới có tác dụng. Bốn đội viên đã mệt rã rời nhìn về phía đội trưởng, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ. Âu Dương nhìn Y Ninh mặt bị dính đầy máu hôi của zombie trong lòng mình, khóe miệng giật giật.
"Cô trông cô ấy." Hắn đi vài bước tới bên cạnh Vương Hiểu Thư, đặt Y Ninh xuống, Y Ninh vẫn trợn tròn mắt như trước, không biết còn tồn tại ý thức hay không, nếu tồn tại, ả nhất định hận không thể ngất đi.
"Tôi ôm cô ấy không tiện." Âu Dương không được tự nhiên nói.
Vương Hiểu Thư gật đầu, nâng tay đỡ Y Ninh.
Âu Dương ý tứ không rõ nhìn cô một cái, xoay người lại tiếp tục chiến đấu.
Mà đúng lúc này, cảnh tượng phong vân hiện tại bỗng thay đổi trong chớp mắt, một người đàn ông cao gầy đeo kính một mắt đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, tay hắn cầm một khẩu súng lục mini màu bạc, mỗi lần bắn đều khiến zombie mất mạng trong một kích, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển, đám zombie vốn chiếm ưu thế ngã xuống liên tiếp, mấy người đội Âu Dương nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bóng dáng màu trắng cách đó không xa, áo dài trắng chính là phong cách của Z, hắn thay đổi đeo kính một mắt, dây kính màu bạc xẹt qua bờ vai hắn, tuy chỉ là một bên không rõ, nhưng cô có thể xác định đó chính là hắn.
A a, đại ma vương đến đây! Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ muốn bắt cô về?
Vương Hiểu Thư cảnh giác lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau Y Ninh.
Z thu phục xong zombie, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, từ đầu tới cuối đều không đối mặt chính diện với đội Âu Dương, thời gian xuất hiện nhiều nhất chỉ là nửa giờ, đội Âu Dương ngơ ngác nhìn phương hướng hắn biến mất, nơi đó hình như không có đường.
Vương Hiểu Thư là người sống duy nhất mà hắn lưu lại, nhưng hắn dám khẳng định cô sẽ không nói lung tung, bởi vì cô sợ chết, hơn nữa cô cũng nói không được, cô thực sự cho rằng hắn không thêm gì vào thuốc uống của cô sao?
Z lặng lẽ tới gần nơi trú tạm của mấy người Âu Dương, thay kính một mắt bằng kính không gọng, không đeo kính mà híp mắt lại sẽ làm hắn cảm thấy đau đầu, hiện tại tình cảnh của Vương Hiểu Thư và hành vi rình coi của mình cũng làm hắn cảm thấy đau đầu.
Hắn cảm thấy chuyện mình làm thật không tỉnh táo, hôm nay thiếu chút nữa vì cô mà bại lộ trước người của Lượng Tử, điều này có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thí nghiệm kế tiếp.
Nhưng mà, ai quan tâm chứ?
Bại lộ thì bại lộ, bại lộ thì đến trực tiếp, tuy thật phiền toái nhưng cũng không phải là việc gì khó, về phần Vương Hiểu Thư...
A, cảm giác của hắn đối với cô, hiện tại chính là cảm giác "Sống muốn gian nhân, tử muốn gian thi." ~ Hắn luôn giữ mình trong sạch, không quan hệ bừa bãi, cùng người khác một lần, cảm giác tinh thần và thân thể không tồi, lần sau hắn sẽ không đổi người nữa.
Tại sự tình này hắn thích sạch sẽ, hơn nữa không muốn dính dáng tới những người phụ nữ khác, nếu không tất yếu, hắn ngay cả gặp người cũng không muốn.
Nói trắng ra là, qua lần thân mật trao đổi lần trước cùng Vương Hiểu Thư mà "tinh lực" của hắn có phần thừa thãi, nhu cầu khẩn cấp cần một người để hắn gửi gắm loại cảm giác này, về phần nhân tuyển, không phải ai cũng có thể.
Vương Hiểu Thư vẫn không biết mình đã bị để mắt, lúc này đang ngồi ăn trong lều trại, bọn Âu Dương mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa hết thảy những việc ngoài ý muốn, đồ ăn cũng sẽ mang theo.
Đoán chừng lần này đi ra bọn họ đã tính toán lâu dài, mang theo không ít đồ ăn, nhưng phần lớn đều là thực phẩm nén quân dụng, sau khi dùng nước ấm đồ ăn vẫn rất cứng, cô ăn thật sự khó khăn.
Cô đang buồn rầu nghĩ có nên ăn hết hay không, liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi phía sau, cô nhanh chóng quay đầu nhìn, phía sau lều trại không biết bị mở lúc nào, bóng dáng cao gầy của Z đang cúi xuống nhìn phía trong lều nhỏ của cô, tay phải xoay một con dao mổ giống như xoay bút máy, trong mắt là vẻ ghét bỏ.