Mẹ Kế Zombie
Chương 11 :
Ngày đăng: 17:11 18/04/20
"Chào buổi tối." Z nhìn Vương Hiểu Thư như không có việc gì, lịch sự tiến về trước một bước, vóc người cao cao không thể đứng thẳng trong lều nhỏ, "Sao vậy, cô có vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi?" Hắn không yên lòng hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Vương Hiểu Thư xấu hổ lui về sau vài bước, muốn thừa dịp hắn không chú ý chạy ra khỏi lều trại, bọn Âu Dương còn đang ở bên ngoài, chẳng lẽ năm người còn không đánh lại một mình hắn?
"Đâu có, có thể gặp được ngài là chuyện khó tin nhất trong đời tôi, tôi làm sao có thể khó chịu chứ?" Cô là hoàn toàn tuyệt vọng a... Vương Hiểu Thư rũ mắt xuống, nhìn xung quanh.
Z cười khinh miệt, xoay đầu làm ra vẻ khinh thường lời nói dối vụng về của cô: "Tôi đến đưa cô đi, động tác nhanh chút, đừng để bị phát hiện." Hắn nói xong liền xoay người rời đi, giống như không hề lo lắng cô sẽ cự tuyệt.
Vương Hiểu Thư ngạc nhiên nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, vẫn không nhúc nhích.
Z không kiên nhẫn quay đầu lại, thúc giục: "Cần tôi phải mời cô đi thì cô mới chịu nâng mông dậy sao?"
Vương Hiểu Thư cau mày, do dự nói: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Không phải lần trước đã nói rõ ràng sao, chúng ta..."
"Cô không muốn rời khỏi đây sao?" Z cụp mắt xuống, tóc mái bị gió thổi bay, đuôi lông mày dài nhỏ như ẩn như hiện, hắn nghịch dao phẫu thuật, "Xem ra cô ở căn cứ Lượng Tử không được tốt lắm, cô còn muốn tiếp tục ở lại sao?"
Hắn nói rất đúng, quả thực cô ở đó không được tốt lắm, hơn nữa cũng không muốn tiếp tục ở lại, nếu hắn không đến, có khi lúc này cô đã chạy, nhưng mà...
"Tôi sẽ không ở lại đây, nhưng càng không muốn đi cùng anh." Vương Hiểu Thư phân rõ giới hạn với hắn, "Giao dịch của chúng ta đã kết thúc khi tôi rời đi, điểm này tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý."
Z nhếch mày: "Ha ha..." Hắn nghiến răng nói ra ba chữ, "Giao dịch sao?"
Vương Hiểu Thư sợ sệt lui về sau vài bước, cô rất kiêng kị hắn, dù sao ban ngày hắn giải quyết zombie dễ dàng như thế nào cô cũng xem hoàn chỉnh: "Anh sẽ không nói không giữ lời chứ?" Cô không an tâm hỏi.
Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư một chút, bỗng trợn mắt: "Anh... Anh muốn bắt người của Lượng Tử để làm thí nghiệm?"
Z thản nhiên nhìn cô: "Đã biết thì ngoan ngoãn rời khỏi đây, về phần đi đâu thì tùy cô, không cần cảm thấy cô độc, chỉ cần ngẩng đầu lên, cho dù cô ở nơi nào tôi cũng có thể nhìn thấy cô."
Đúng vậy, chỉ cần ngẩng đầu, ở bất cứ đâu cũng có camera mini lén lút theo rõi mi.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, hắn cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên môi cô, hắn động lòng, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi cô.
Vương Hiểu Thư sững sờ đứng tại chỗ, nhanh chóng đẩy hắn ra sau ba giây, nhưng chỉ giới hạn ở phần ngực. Đùi hắn vẫn để giữa hai chân cô, cả người cô bị tay hắn cố định trên không trung, có thế này mới đạt tới độ cao để cô có thể bốn mắt nhìn thẳng cùng hắn.
"Cô đừng sợ tôi." Hắn xoa xoa mặt cô, giọng nói dịu dàng có phần quỷ dị.
Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm "làm sao có thể" nhìn hắn, hắn nhíu mày, nói: "Tôi cảm thấy mình còn rất thích cô."
"... Tôi sợ chính là anh thích tôi a!" Vương Hiểu Thư kích động nói ra lời trong lòng, nói xong cũng hơi hối hận, nhìn hắn cũng không nên, không nhìn cũng không nên, con mắt liếc loạn xung quanh.
Thật lâu sau, ngay tại khi cô cho rằng Z sẽ tức giận mà chém chết cô, chợt nghe thấy hắn nói: "Không sao cả, cách mạng quốc gia cũng không phải một lần là thành."
Đúng vậy a, đâu chỉ quốc gia, La Mã cũng không xây thành trong một ngày. Vương Hiểu Thư xấu hổ cúi đầu, vẫn không dám đối diện với hắn.
Z nhìn cô chăm chú, sau khi cô nói ra câu vừa rồi, thiếu chút nữa thì hắn đã bóp chết cô, nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa. Hắn biết hắn làm như vậy không phù hợp, nhưng biết nhiều đạo lý cũng không tác dụng, dopamin và adrenalin đã dâng trào thì ai cũng không kháng cự được.