Mẹ Kế Zombie
Chương 12 :
Ngày đăng: 17:11 18/04/20
Z vén lên áo dài trắng đơn bạc của cô, đó là thứ duy nhất mà cô mặc, không còn thứ gì khác nữa, vừa vén lên, dáng người uyển chuyển hiện ra toàn bộ.
Vương Hiểu Thư sững sờ một lát rồi bắt đầu giãy giụa, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hoàn toàn không bắt được điểm mấu chốt, hắn từ hai tay đổi thành một tay chế trụ cổ tay cô, giơ lên trên đầu cô, người nghiêng tới trước ép cô ở trên thân cây, cô theo bản năng dùng hai chân kẹp lấy eo của hắn mới không ngã xuống, thắt lưng thô ráp trên hông hắn cọ vào vùng tam giác khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Hiện tại là cô chủ động trèo lên." Vẻ mặt Z vô tội nhìn cô, tay duỗi đến bên hông cởi thắt lưng ra, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cô mà không chớp lấy một cái.
Vương Hiểu Thư khẩn trương lui về sau, khi hắn cởi thắt lưng đã đụng vào nơi riêng tư của cô, cô buông hai chân để mình rơi xuống dưới, tay bị hắn nắm đau nhức, cô nhíu mày liên tục.
Z mắt lạnh nhìn, cởi thắt lưng xong liền tách hai chân cô ra, cô kháng cự đu đưa qua lại, hắn trực tiếp chống vào nơi riêng tư của cô, nơi đó không có trở ngại mà cùng tiếp xúc, mặt cô bỗng đỏ lên.
"Anh buông tôi ra..." Vương Hiểu Thư muốn kêu cứu, nhưng sự tình này cho dù làm ngay từ đầu hay hiện tại làm cũng không thành công, mỗi một động tác của cô đều bị Z nhìn thấu, hắn cắn môi cô, đẩy phần dưới lên phía trước, trực tiếp tiến vào.
"A!....." Vương Hiểu Thư kêu đau, hắn thật sự cắn cô, trong môi hai người tràn ngập mùi máu tươi, cô còn chưa cắn mà hắn dám cắn, nhầm rồi sao?!
Z chậm rãi rời môi, cánh môi vốn không có chút huyết sắc nào nay đỏ au, một tay hắn cầm cổ tay cô, một tay nâng mông cô đè về phía mình, hai chân thon dài của Vương Hiểu Thư bị động khoác lên hai bên eo của hắn, hạ thân khô ráp bị hắn chống đến phát đau, nhưng tư thế và lực đẩy này khiến thân thể của cô nhanh chóng tiết ra mưa móc trơn trụi, cảm giác đau đớn dần dần chuyển biến, một loại khoái cảm kì diệu dâng lên, cô nhíu mày lại, cắn chặt khớp hàm.
"Cô sợ tôi không phải là vì nghĩ tôi sẽ giết cô sao?" Z hô hấp dồn dập, khi nói chuyện mỉm cười, vẻ ngoài cấm dục và nụ cười xấu xa khiến người ta không có cách nào nhìn thấu tính cách chân thật của hắn, "Tôi có thể đồng ý không giết cô, nhưng cô phải hôn tôi một chút."
Cứ nhìn nhau như vậy khoảng 10 giây, Z đứng dậy, rút thứ trong cơ thể cô ra, có chất lỏng ấm áp màu trắng chảy ra.
Vương Hiểu Thư cũng ngồi dậy, hạ thân theo động tác của cô mà co rút thật nhanh, chất lỏng kia chảy ra càng nhiều, bên trong bắp đùi, bụng cô và mặt đất đều có dấu vết của nó.
Vương Hiểu Thư tâm tình phức tạp cúi đầu, không nhìn Z, chật vật che áo dài trắng lên người.
Z thở phào nhẹ nhõm, mím môi sờ đầu cô, cởi áo dài trắng của mình ra che trên người cô, xoay người ôm cô đi về phía một con đường khác, lúc đi còn không quên dùng đáy giày mài đi chất lỏng ái muội trên mặt đất, nơi đó trừ đất, không còn lại một thứ gì.
Khi bọn Âu Dương tới đây, nơi này đã không có người, chỉ còn lại không khí quỷ dị và mặt đất hỗn độn.
"Hẳn là cô ta đã đến đây." Âu Dương ngồi xổm nhìn mặt đất, "Dấu chân này..." Hắn chần chừ một chút, dường như định kiểm tra bùn đất, lại chợt nghe một tiếng hét thảm cách đó không xa, là của đội viên ở lại trông Y Ninh.
"Mau trở về!" Âu Dương lập tức đứng dậy chạy về, hoàn toàn quên còn chưa tìm được Vương Hiểu Thư, đội viên khác thấy hắn như thế, cũng nhanh chóng chạy theo, mấy người trở về nơi trú liền thấy Y Ninh đang vung dao về phía đội viên, ánh mắt đỏ rồi xám ngắt, hai màu sắc thay đổi, cuối cùng khôi phục tối đen, dao găm cũng để xuống.
Ả mê man nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: "Vừa rồi tôi làm cái gì?"