Mẹ Kế Zombie

Chương 13 :

Ngày đăng: 17:11 18/04/20


Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm, hắn đẩy cô vào phòng tắm, đưa cho cô áo trong màu đen không có tay áo và một chiếc quần jean ngắn, chờ cô tắm xong đi chân không ra ngoài, cạnh cửa là một đôi giày xăng đan mới tinh.



Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi đi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình cô vô cùng phức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình cô phức tạp đang đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.



Z đứng trước bàn, đem những thứ trên bàn bỏ vào vali xách tay, cô nhìn thấy trong đó là súng lục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén, đó đều là những thứ vô cùng trân quý hiện nay. Cô còn thấy hắn đang lựa chọn những vật khác, dường như hắn đang do dự, suy tư hồi lâu rồi nhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìn xem mà mắt bốc lửa.



Thật săn sóc, chuẩn bị cho ai? Không phải cho mẹ hắn chứ? Trong sách không nói vị thiên sứ đại nhân nào sinh ra tiểu ca này... Chẳng lẽ là Y Ninh? Không đúng, hiện tại hai người còn chưa liên lạc, không phải là cô ta, kỳ quái.



Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cô cũng không nhận ra biểu cảm của mình chua chát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen trên thành lũy của cô, thuận tay nhét một chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồi đi về phía cô.



Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánh mắt của hắn, gượng gạo nói: "Tôi phải đi, cảm ơn quần áo và giày của anh."



Z lạnh nhạt nói: "Không cần, dù sao cô cũng lao động chân tay để trả giá rồi."



"....." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càng khó coi, lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu bước đi.



Z giữ chặt cổ tay cô, nhét tay cầm vali vào trong tay cô, mặt không biểu cảm nói: "Bên trong này có đầy đủ, những thứ cô cần đều có." Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn một sợi dây rồi đeo vào cổ cô, cô sững sờ nhìn hắn, hắn thản nhiên nói, "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừng mở nhầm."



Chuẩn, chuẩn bị cho cô? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng không nói được gì.



"Cô cầm cái này." Z lấy một chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi nói, "Nhớ đi theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu không cho dù đồ ăn đầy đủ, cô cũng sống không lâu." Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng rõ ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.



Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.


"Tôi không cần thiết phải báo cho thiên hạ loại chuyện mất mặt lại ngu xuẩn này, tôi dám cam đoan toàn cầu tuyệt đối chưa từng có ai làm như vậy." Chính sự không làm lại phí thời gian cho một người không tin mình, không cần nói là hắn, ngay cả tên Âu Dương kia cũng sẽ không làm vậy, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tế bào não.



Z nhíu mày, đè nén nói: "Tới bây giờ tôi chưa từng có ác ý với cô, cô yên tâm đi đi, đừng quay đầu, không ai luyến tiếc cô, chạy nhanh đi."



Thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, dù là người phản ứng luôn chậm nửa nhịp như Vương Hiểu Thư cũng biết hắn tức giận, xem ra hắn thật sự không có ác ý, chẳng lẽ cô hiểu lầm hắn? Tuy rằng lịch sử bất lương và hành vi quá đáng của hắn làm cô có ấn tượng không tốt, nhưng nếu tùy việc mà xét thì...



Vương Hiểu Thư cúi đầu suy tư một chút, cuối cùng quyết định nói xin lỗi, nhưng dường như Z bị cô chọc tức, thấy cô còn muốn nói, trực tiếp cắt ngang: "Cô còn muốn nói gì? Cô muốn tôi nói mấy lần nữa? Cô nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến cô, cái gì cũng không làm xong!?"



.....



Vương Hiểu Thư khiếp sợ nhìn hắn, lắp bắp nói: "Không... Tôi... Chuyện đó... Tôi không có ý này..."



"Nếu cô không đi, vậy thì không cần đi nữa." Z thở phào nhẹ nhõm bắt mình phải tỉnh táo lại, ngoài miệng uy hiếp xong, kỳ thực trong lòng lại đầu hàng, mong cô đừng đi.



Nhưng cô vẫn đi rồi.



Vương Hiểu Thư giống như sợ hắn không để cô đi mà chạy nhanh như gió, tiếng khởi động xe vang bên tai Z, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô đơn, phẫn nộ, sa sút, sau đó lại khôi phục bình thường.



Hắn tắt máy theo dõi đi, cầm chìa khóa đi vào tầng hầm, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn muốn giữ lại một người, còn khiến hắn làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng không thể trở thành toàn bộ cuộc sống của hắn, hắn còn rất nhiều vấn đề khác.



Nếu lần sau bọn họ gặp lại cô vẫn còn sống tốt, còn có thể khiến hắn tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, như vậy đến lúc đó hắn có thể thuyết phục mình tiếp tục ngu xuẩn.



Nhưng hiện tại, thiên tài khoa học tự nhiên dốc sức nghiên cứu dường như đã trở lại, tình cảm khác thường này cũng không ảnh hưởng đến hắn.