Mẹ Kế Zombie
Chương 37 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Thực ra Yusuke Miyazaki biết Tiêu Tùng muốn làm gì, nhưng hắn cũng không ngại, cũng có thể nói là hắn chỉ cần Y Ninh còn sống là đủ rồi, hắn vốn không quan tâm ả đang làm cái gì, chỉ cần không uy hiếp đến sự an toàn của Phân Tử, ả muốn làm gì thì làm.
Tiêu Tùng nhờ Yusuke Miyazaki tìm giúp Tiêu Nhã Nhã, Yusuke Miyazaki thuận theo đi tìm, tuy rằng hắn dù gì cũng là con trai thống đốc Phân Tử, nhưng mà... Ha ha, ở lại đây còn không bằng đi ra ngoài, thật sự là phiền toái, cha hắn tìm dạng đàn bà nào không tìm lại coi trọng một vị tiểu thư khó nhằn như vậy, hi vọng hắn nhanh nhanh quay đầu là bờ.
Yusuke Miyazaki vừa thở dài vừa tìm Tiêu Nhã Nhã, lúc này Tiêu Nhã Nhã đang nhận giáo dục ở chỗ Tiêu Trà. Tiêu Trà vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô em gái đang tội nghiệp nhìn hắn, biểu cảm này của Tiêu Nhã Nhã giống như con mèo nhỏ, làm bạn biết rõ cô phạm sai lầm nhưng lại không đành lòng chỉ trích, Tiêu Trà vốn mềm lòng, bị ánh mắt này của cô nhìn vào, những lời trách cứ không thể thốt ra được.
"Lần sau..." Tiêu Trà vỗ trán thở dài, "Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"
Tiêu Nhã Nhã mở cờ trong bụng nhưng không dám thể hiện ra, vẫn nức nở nói: "Đã biết, nhị ca."
"Được rồi." Tiêu Trà xoa đầu cô, dịu dàng nói, "Đi nghỉ ngơi đi, tuy rằng đại ca giao chuyện dạy dỗ em cho anh, nhưng có lẽ sẽ tới tìm em, em chuẩn bị tâm lý đi."
Vừa nghe đến Tiêu Tùng, vẻ mặt của Tiêu Nhã Nhã bỗng cứng nhắc, cô nhìn trần nhà, gật đầu: "Đã biết." Do dự một chút, hỏi, "Tối nay anh ấy ăn cơm xong rồi rời đi, đi đâu vậy?" Cô cười cười, "Đại ca không có mắng em ngay lập tức, làm em được sủng ái mà lo sợ."
Tiêu Trà nhíu mày suy tư: "Hình như là đi gặp Y Ninh tiểu thư."
"Đi gặp cô ta sao?!" Tiêu Nhã Nhã ngạc nhiên nhìn hắn.
Tiêu Trà nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, làm sao thế?"
"Bọn họ ở đâu?" Tiêu Nhã Nhã vội vàng hỏi.
Tiêu Trà không hiểu nhưng vẫn nói chỗ ở của Y Ninh cho muội muội, chỉ thấy Tiêu Nhã Nhã nghe xong liền xoay người chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Mặt Tiêu Trà lộ vẻ suy tư, một tay chống đầu suy nghĩ.
Khi Yusuke Miyazaki đến, Tiêu Nhã Nhã vừa rời đi không bao lâu, hắn nói mục đích mình tới cho Tiêu Trà, Tiêu Trà liền nói việc này cho hắn. Hắn trừng mắt nhìn, im lặng một lúc, nói việc mình gặp được trên đường đến Nguyên Tử cho Tiêu Trà.
Mà trong lúc bọn họ gây sức ép túi bụi, Z và Vương Hiểu Thư vẫn đắm chìm trong thế giới của hai người, trong nháy mắt, Vương Hiểu Thư bỗng cảm thấy cứ như vậy cũng không tồi, quản hắn làm gì thế giới quản zombie của hắn thế nào, hai người tìm một nơi không người thấy rồi sinh sống cũng được... Nhưng...
Vương Hiểu Thư thở dài, bỏ ra cánh tay che trên mắt, trời đã sáng rồi.
Trời đã sáng, có một số việc không thể xem nhẹ, ví dụ như vấn đề mạt thế không phải cứ cố gắng không nhìn liền thực sự không tồn tại, bạn ra ngoài không nhìn thấy bất cứ ai, không có cửa hàng không có giao thông, thời khắc đều phải lo lắng có phải nửa đêm mình sẽ bị zombie ăn óc hay không...
Vương Hiểu Thư nhìn bên cạnh, nơi đó trống trơn, hơi lạnh một chút, xem ra người đã rời khỏi một lúc, Z đi dâu rồi?
Trong lúc cô đang suy tư, cửa phòng liền bị mở ra, Z chỉ mặc đồ phòng hộ màu trắng, từ từ đi đến, không có áo dài trắng, dáng người cao ngất với đường cong của hắn lộ ra, Vương Hiểu Thư nhìn, nheo mắt lại, nhớ tới xúc cảm làm người ta máu nóng sục sôi tối qua... Đợi chút, hình như không phù hợp, đây không phải là tâm tính mà đàn ông mới có sao!
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi." Z giơ tay nhìn đồng hồ, "Đã đến giữa trưa, em phải dậy ăn cơm, thân thể của em lúc này cần một lượng lớn dinh dưỡng."
Vương Hiểu Thư bĩu môi, không tình nguyện nói: "Tôi không muốn đứng lên."
"Vì sao?" Z xem ra cần một lời giải thích hợp lý.
Vương Hiểu Thư nói mà không suy nghĩ: "Bởi vì tôi bị cảm." Cô cố ý sụt sịt mũi nói, "A, hình như là sốt nhẹ." Cô sờ sờ trán, giả bộ bệnh, "Rất mệt mỏi."
Z là ai? Sao có thể không nhìn ra cô đang giả bộ? Hắn bâng quơ nói: "Vương Hiểu Thư, em biết không, lúc tôi còn đang đọc sách, biết một người, hắn cảm mạo phát sốt, sau đó..." Hắn cố ý không nói hết, chờ Vương Hiểu Thư hỏi.
Vương Hiểu Thư tò mò: "Sau đó như thế nào?"
Z âm trầm nhếch miệng, ngồi lên giường: "Sau đó hắn đã chết."
"... Cám ơn, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi." Vương Hiểu Thư lập tức ngồi dậy.