Mẹ Kế Zombie

Chương 38 :

Ngày đăng: 17:12 18/04/20


Vương Hiểu Thư vừa ngồi dậy liền bị Z bắt ăn cơm, không biết hắn lấy đồ ăn từ đâu, Vương Hiểu Thư nhìn mà sửng sốt, chẳng lẽ cái bụng của hắn là túi Doreamon? ( ̄_ ̄|||)



"Này..." Cô chần chừ nhìn hắn, hắn đẩy đẩy mắt kính, ngồi vắt chân, chống tay dựa vào bên cạnh, tóc mái dài phủ trên trán, hỗn độn nhưng lại đẹp một cách không tưởng tượng được, "Người của Nguyên Tử chuẩn bị, thế nào, có được không?"



Vương Hiểu Thư gật đầu, bắt đầu yên tâm vui vẻ ăn cơm, Z ngồi đối diện nhìn cô chằm chằm, không ăn cũng không đi, vô cùng kì quái.



"Anh không ăn sao?" Cô mất tự nhiên hỏi.



Z chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Em có biết hiện tại là mấy giờ không? 12 giờ, lúc này cơm trưa cũng đã ăn xong rồi."



"....." Vương Hiểu Thư nheo mắt, cười khẽ, ý vị sâu xa nói, "Đúng vậy, đều do tôi, nhưng mà tối hôm qua bị chó cắn một cái, thật sự là đau không dậy nổi, không có cách nào, anh thứ lỗi."



Z nghẹn lời, vẫn không rời mắt, nhưng nửa phần trên mặt lại tối như mực, ánh mắt nheo với đường cong xinh đẹp, nhìn chòng chọc làm Vương Hiểu Thư ăn cơm không biết vị, cuối cùng buông đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no.



"Phải ăn hết." Z cười ác liệt dặn dò, "Thừa một hạt cũng không được."



Vương Hiểu Thư nhìn bàn thức ăn dành cho hai người, khó xử nói: "Đây là phần dành cho hai người chúng ta? Anh không ăn sao? Thế này nhiều quá..."



"Gạo trong tận thế vô cùng quý giá, không ai ngại nhiều cả." Z mất tự nhiên quay đầu đi, nhỏ giọng thờ ơ nói, "Tôi không đói bụng, em ăn đi." Nói xong lại cảm thấy quá lạnh lùng, bỏ thêm từ "nhé" ở sau.



Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn một lát, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.



Khóe miệng Z giật giật, đứng dậy đi đến tủ đầu giường, cầm vali xách tay, bắt đầu khởi động này nọ, đến lúc Vương Hiểu Thư gắng gượng ăn xong cơm, hắn đã chuẩn bị tốt.



"Hiện tại em có thể tiến vào hệ thống theo dõi điện tử của Lượng Tử." Z cảm khái nói, "Lượng Tử cũng không hổ là căn cứ lớn nhất, không ngờ có loại thiết bị miễn cưỡng xem như vừa mắt này, vừa rồi tôi đã thí nghiệm, hiện tại cha em đang ở trong phòng theo dõi."




"Em luôn có ý tưởng này, hẳn không phải là cảm xúc có sau khi tán gẫu với ba em." Z bình luận.



Vương Hiểu Thư không trả lời, nói sang chuyện khác: "Nói mới nhớ, không biết khi nào ba sẽ tới, anh cũng nghe thấy, hắn nói muốn tới đón tôi, đến lúc đó làm sao bây giờ?" Cô nhìn hắn, cố ý nói, "Cho dù hắn không tới đón tôi, cuối cùng cũng có một ngày tôi phải trở về, đến lúc đó anh định làm gì bây giờ?"



Z không hề nghĩ ngợi nói: "Đi cùng em." Nói xong, ngay cả hắn cũng ngây người.



Vương Hiểu Thư im lặng nhìn hắn thật lâu, nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ, đùa nói: "Đến lúc đó tôi nên giới thiệu anh với ba như thế nào, để hắn gọi anh là giáo sư?"



"Giáo sư không được sao?" Z vẫn xấu hổ, cứng ngắc đáp lại.



Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nói: "Anh không biết giáo sư đồng âm với kêu thú [2] sao?" Cô viết hai chữ này vào trong lòng bàn tay hắn.



[2] Kẻ không ở trường đại học, có hứng thú đặc biệt với nữ sinh đại học, ở chỗ không người thích đẩy ngã nữ sinh đại học đáng yêu.



Z im lặng nhìn lòng bàn tay thật lâu, ngẩng đầu lên nhìn cô, trịnh trọng nói: "Về sau gọi tôi là tiến sĩ."



Dường như hắn cảm thấy câu trước "Đi cùng em" thật mất mặt, cố gắng cứu vãn nói: "Em đừng cho rằng tôi sẽ không rời khỏi em, chẳng qua là do kế hoạch "cảm nhận" lúc trước mà em đưa ra, em phải chịu trách nhiệm đến cùng, làm người phải giữ lời."



Vương Hiểu Thư gật đầu liên tục: "Được được được, anh muốn rời khỏi tôi thì rời, anh chỉ sợ bị đá mà thôi."



"Đừng nằm mơ, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị ai đá." Z đứng dậy, đi ra ngoài.



Vương Hiểu Thư chống tay trên giường, cười ha ha nhìn bóng lưng của hắn: "Anh cũng đừng nằm mơ, anh lớn như vậy mà mới yêu đương lần đầu."