Mẹ Kế Zombie
Chương 4 :
Ngày đăng: 17:11 18/04/20
"Một người?"
Đây là câu thứ hai mà người đàn ông kia nói, hắn đi đến trước Vương Hiểu Thư, hai tay nhét vào túi áo, cổ hắn đeo một thứ giống như ống nghe khám bệnh, từ trên nhìn xuống cô ở dưới đất, bởi vì té ngã mà trên người cô đầy bụi bẩn, cái mũi hồng hồng, hẳn là bị đập vào quá mạnh, hình như còn chảy máu mũi, hình tượng vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt trừng lớn của cô lại có vẻ trong veo và sáng ngời.
"... Không phải là người thì là chó sao?" Đối mặt với nhân loại, tinh thần miệng tiện không chịu thua của Vương Hiểu Thư lại khởi động, cô đứng dậy, xoa cái mũi, nhìn người đàn ông kia, thuận miệng nói, "Nơi này không an toàn, anh nhanh chóng rời đi thì tốt hơn, tôi có việc đi trước, sẽ không ở lại cùng anh, bái ——"
Cô còn chưa nói xong, tay người đàn ông kia bỗng vươn về phía cô, ngón trỏ thon dài của hắn đặt trên bờ môi cô, cô trực tiếp ngậm miệng lại.
"Người chột dạ luôn có nhiều động tác." Giọng nói trầm thấp của hắn đọc nhấn từng chữ thật chậm và rõ ràng, lời nói của hắn giống như bông tuyết lạnh lẽo dừng trên người cô, cô chỉ cảm thấy trong mắt mình đều là màu trắng.
... Đây không phải là ảo giác, trong mắt cô quả thực là màu trắng, bởi vì hắn cởi áo dài trắng ra che trên người cô, từ đầu đến chân.
"Anh làm cái gì vậy? Tôi nói thật mà." Vương Hiểu Thư kéo chiếc áo dài trắng xuống, mùi của các loại thuốc trộn lẫn và mùi xà phòng như là cỏ xanh, vừa như là ánh mặt trời, "Anh thật kỳ quái, tôi cũng không biết anh, vì sao tôi phải chột dạ? Nếu tôi có nửa câu nói dối, họ của tôi liền viết ngược lại!"
Người đàn ông đứng thẳng, cúi mắt xuống nhìn cô, giọng điệu có vẻ ngạc nhiên hỏi: "Cô họ gì?"
Vương Hiểu Thư ôm áo dài trắng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đúng lý hợp tình nói: "Tôi họ Vương (王)!"
"A." Hắn phát ra một tiếng kinh thán nhỏ, vẻ mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, rõ ràng là nói cho có lệ.
... Quên đi, hắn tin hay không thì tùy, dù sao "Vương" đảo lại vẫn là "Vương", cô không đuối lý chút nào.
Vương Hiểu Thư lặng lẽ lui về phía sau, muốn thừa dịp hắn không chú ý mà đào tẩu, cố ý tìm đề tài: "Tôi đã nói cho anh tôi họ gì, anh cũng nên nói với tôi anh tên gì chứ? Như vậy mới công bằng." Ban ngày ban mặt xuất hiện ở chỗ này, còn núp trong tủ sắt, khẳng định không phải người tốt. Đoán chừng người này cũng giống như nữ chủ Y Ninh, tới đây để trinh sát.
Thực ra Vương Hiểu Thư chỉ đoán đúng một nửa, người đàn ông này quả thực không phải người tốt, nhưng chuyện hắn muốn làm và trinh sát là khác xa một vạn tám ngàn dặm.
"... A?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng run run, không có lời gì để nói về hành vi và lối suy nghĩ quỷ dị của hắn, nhưng cô vẫn trả lời vấn đề, dù sao người ở dưới mái hiên, không cúi đầu thì mất mạng, "Nếu tâm tình không tốt anh có thể đi trong mưa a, bên ngoài không phải đang mưa to sao? Đúng là ý trời!"
Z phủ quyết nói: "Lúc mang cô về cũng làm rồi, không có hiệu quả."
Nhìn bộ dáng "trong veo như nước" này của hắn, cũng biết hắn không nói dối, Vương Hiểu Thư thấy hắn nhíu mày, chỉ cảm thấy ảm nhiên tiêu hồn [1]: "Vậy lúc trước anh ở trong tủ cũng là để giải tỏa?" Cô tò mò hỏi.
[1] Lòng uể oải giống như mất hồn.
Có thể bình tĩnh đối thoại với một nhân vật cực độ nguy hiểm dưới tình huống này, không hề nghi ngờ, Vương Hiểu Thư theo bản năng đã coi Z là người mua đồ tình thú trên taobao, điều này khiến cô phải trả giá lớn.
Giọng nói của Z rất nhỏ: "Cô nói đúng."
Đúng thật.
Quả là biện pháp giải tỏa đặc bệt... Loại hành vi này sẽ chỉ càng làm tâm tình tệ hơn, lòng cũng u ám. Vậy mà nói hắn là thiên tài.
Trán Vương Hiểu Thư nở ra một bông hoa nhỏ chữ thập, chân thành nói: "Anh làm vậy là không được, anh nghĩ thế nào, tác dụng hoàn toàn trái ngược."
Z không chút hoang mang trầm giọng nói: "Tôi còn có một cách khác, nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng."
Vương Hiểu Thư cảm thấy hứng thú hỏi: "A? Là biện pháp gì?"
Môi mỏng của Z nhẹ nhàng khép mở, ngắn ngủi mà rõ ràng nói hai chữ: "Làm tình."