Mẹ Kế Zombie

Chương 57 :

Ngày đăng: 17:12 18/04/20


Vương Hiểu Thư bị lời nói của hắn lấy lòng, hắn nói như vậy không phải là đang ghen sao? Ghen thì phải là để ý cô rồi.



Vì thế, cô vui vẻ nở nụ cười, hạnh phúc ôm eo Z, vùi đầu vào trong ngực hắn, cố ý kéo dài giọng hỏi: "Sao viên đạn lại không đủ dùng a?"



Z hơi sững sờ, đột nhiên híp mắt cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong vô cùng xinh đẹp: "Em nói xem?"



Vương Hiểu Thư cọ cọ trong lòng hắn: "Cái giường này quá nhỏ, chỉ đủ cho anh nằm."



Z ôm cô, cánh môi mỏng dán vào vành tai cô: "Có chiếc giường lớn ở phòng điều khiển."



"Không cần." Vương Hiểu Thư cố nhịn cảm giác tê dại bên tai, nắm tay hắn, kéo hắn tới cạnh giường giải phẫu, ánh mắt mơ màng nói, "Ngay tại đây."



Z hừ nhẹ một tiếng nói: "Em sẽ không có chủ ý xấu gì chứ?"



Vương Hiểu Thư thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên là không! Em là cô gái có trái tim cao đẹp." Cô kéo tay hắn đặt tại trước ngực, hất cằm giả ngu nói, "Không tin anh sờ."



Ánh mắt Z lóe lên, híp mắt nhìn cô chằm chằm, tia máu đỏ trong mắt đã biến mất không ít sau khi uống thuốc tạm hoãn, hắn vô cùng xấu xa nói: "Thật có lỗi, thái bình [1], sờ không thấy."



[1] Ngực phẳng.




Vương Hiểu Thư hít vào một hơi, hương vị trong miệng làm đầu óc và thân thể cô thật nóng, cô nửa quỳ cởi quần lót, tư thế không được tự nhiên lại quyến rũ vô cùng hấp dẫn, hắn nhìn về phía cô, thấy cô cầm chỗ đó của hắn rồi từ từ ngồi xuống, con đường ướt át và dục vọng dâng trào kết hợp trong nháy mắt, hai người đều thỏa mãn thở hắt ra.



"Thích em sao?" Vương Hiểu Thư chống hai tay bên tai hắn, hạ thân nâng lên rồi hạ xuống, thường thường xoa mặt hắn, lau quệt mồ hôi mỏng manh trên trán hắn, "Anh thả lỏng một chút, sao lại khẩn trương như vậy, đừng nhúc nhích phía dưới, như vậy làm em rất khó chịu."



Z lườm cô, bị cô giày vò đến mức gân xanh trên trán hiện lên: "Thế nào, em không vui sao?"



"Ưm... Ha... Là em hỏi trước!" Cô nhíu mày, biểu cảm khốn khổ lại thoải mái, "Nhưng mà em có thể trả lời trước... A... Đừng có làm vậy lúc em đang nói chuyện... A..." Cô vô lực ghé vào người hắn, động tác trái quy tắc của hắn làm cô rất mất hứng, cắn môi ngồi thẳng lên đè trên người hắn, động tác nhanh hơn giống như đang thi đấu, chỉ chốc lát liền đổ mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi cũng dính vào người.



Z khàn giọng nói: "Cởi áo đi."



Vương Hiểu Thư thuận theo cởi khuy áo, cởi hai cái thì ngại phiền, trực tiếp chui qua, vô cùng tự giác cởi áo ngực, bầu ngực lên xuống theo động tác của cô, chìa khóa treo trên cổ cũng đong đưa, thường thường đánh vào da thịt mềm mại trắng nõn của cô, Z nhìn vậy, không nhịn được duỗi hai tay đến trước ngực cô, động tác tuy bị còng tay hạn chế, nhưng vẫn có thể chơi đùa vỗ về nơi mềm mại.



Không biết màn ái muội thậm chí có phần phóng đãng này kết thúc khi nào, Vương Hiểu Thư chỉ nhớ sau đó Z trực tiếp túm lấy chìa khóa còng tay, cởi ra trói buộc, xoay người đè cô xuống, làm lại một lần những chuyện cô thí nghiệm trên người hắn, bao gồm nơi tư mật của phái nữ, hắn cũng dùng chỗ mềm mại nhất phục vụ cho cô.



Kết quả, Z cười nhạo ôm cô, cô ghé vào trong lòng hắn, hai người nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp, cô nghe thấy hắn khinh thường nói: "Biết không? Vô dụng nhất không phải nó." Hắn có ngụ ý nhìn nơi ái ân phía dưới của hai người, thản nhiên nói, "Là em."



"....." Hu hu hu hu hu hu!!