Mẹ Kế Zombie
Chương 58 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Kết quả của việc làm quá nhiều chuyện tiêu hao thể lực chính là khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau rồi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong buồng điều khiển, trong khoang không bật đèn, đen kịt, thời tiết bên ngoài cũng rất xấu, phía trước có cửa sổ lớn có thể nhìn ra bên ngoài, trong khoang không có người điều khiển, ngoài cô ra chỉ có bầu trời và mây đen, cô cảm thấy căng thẳng, không hiểu sao có phần hốt hoảng, xuống giường rời khỏi nơi này, lúc bước xuống thì mắt bỗng tối sầm suýt nữa té ngã.
Cô cảm giác tầm mắt vô cùng mơ hồ, rất khó nhìn rõ.
Sao lại thế này?
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nâng tay quơ quơ trước mắt, bóng dáng thật mơ hồ, ngoại trừ màu da thật nhạt thì hoàn toàn không thấy rõ.
... Đây... Đây là có chuyện gì?
Vương Hiểu Thư không từ bỏ nâng tay tìm kiếm phía trước, mò mẫn tiến lên, trong lúc đó va vào vài thứ, không biết là thứ gì rơi xuống đất phát ra tiếng động rất lớn, cô cảm giác hốc mắc chua xót, kích động muốn khóc.
"Z!!" Cô lớn tiếng gọi tên Z, vừa gọi xong trước mắt bỗng sáng ngời, cô mờ mịt nhìn qua, hình ảnh dần dần rõ ràng, đèn buồng điều khiển được bật lên, Z mặc áo sơ mi và quần tây đi về phía cô, giữ chặt tay cô, nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"
Vương Hiểu Thư chớp mắt mấy cái, mở to mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới xác định mình thật sự thấy hắn, cô ngây ngốc nhìn xung quanh, ghế dựa đổ xuống đất ở cách đó không xa, vừa rồi cô đụng phải nó.
"Em..." Cô nhìn về phía đèn, lẩm bẩm nói, "Vừa rồi đột nhiên em không nhìn thấy gì cả, khi anh đến thì mới thấy..."
"Nhìn không thấy?" Z nhếch mày, sắc mặt cũng không dễ nhìn, trên mặt có vẻ mỏi mệt không dễ nhận ra, hắn suy tư một lát rồi nói, "Hiện tại anh để người máy hạ cánh, em đừng hoảng sợ, nói kỹ càng chuyện xảy ra với anh."
Vương Hiểu Thư gật đầu liên tục, đi theo hắn trở lại buồng điều khiển, ngồi xuống giường, nhìn hắn thao tác, có ánh sáng nên xung quanh đều rõ ràng, nhưng không có ánh sáng lại rất khó nhìn rõ, trước kia thị lực của cô rất tốt, điều này làm cô không khỏi bất an, vì thế chờ Z đặt lộ trình xong đến bên cạnh cô, cô liền nói tất cả mọi chuyện cho hắn.
Z theo bản năng phủ nhận: "Không liên quan đến em, chỉ là..." Hắn nói một nửa rồi dừng lại, chần chừ một lúc lâu vẫn không nói ra, chỉ nói, "Đều là việc nhỏ, em chăm sóc mình cho tốt là được, trên thế giới này còn chưa có ai có thể làm anh phiền não, trước đây không có, tương lai cũng sẽ không."
Hắn nhếch miệng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin trước sau như một, ánh mắt thâm thúy đầy sức quyến rũ, Vương HIểu Thư thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Cô nửa thật nửa giả, vui đùa nói: "Việc tự chăm sóc mình có lẽ em cũng không làm được, người già đi thân thể dễ sinh bệnh, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ chết, đến lúc đó anh đừng quá thương tâm." Cô ra vẻ lão luyện xoa đầu hắn, dùng giọng điệu của trưởng bối nói.
Tài xế lái xe thấy một màn như vậy qua kính chiếu hậu, vẻ mặt khó có thể tin, dường như không ngờ người khủng bố như đại ma vương Piccolo hoặc là Illidan trong World of Warcraft trong trí nhớ của hắn lại có một mặt ôn hòa như vậy, lại càng không tin tưởng có người dám xoa đầu Z.
Vương Hiểu Thư rõ ràng cảm giác được khi xe chạy bỗng chếch một cái, cô bất đắc dĩ nhìn tài xế, lại nhìn Z, Z khinh thường lườm tài xế một cái, quay lại trả lời cô: "Em còn rất trẻ tuổi, sẽ không dễ dàng héo rũ như vậy, anh sẽ làm em trở thành bông hoa hướng dương đẹp nhất trên thế giới." Dường như cả người hắn đều thoải mái lên, nhưng nụ cười lại rất trào phúng, sự trào phúng này không phải với ai khác, mà là với chính hắn, bởi vì hắn nói, "Anh muốn bắt đầu thử thích thế giới này, bởi vì em."
Vương Hiểu Thư có chút không tiếp thụ được: "Em cho rằng với suy nghĩ của anh thì càng nguyện ý hủy diệt thế giới rồi sáng tạo một thế giới mới chứ."
Z cười khẽ nói: "Không tính là hủy diệt, người đáng chết thì vẫn phải chết, về phần những người khác, tuy rằng có khả năng sẽ rất phiền, nhưng có vẻ em thích cuộc sống náo loạn hơn là bình thản." Hắn đè tay lên trán, không để ý sự khác thường trong cơ thể, thật có trách nhiệm nói: "Em đã không thích thế giới chỉ có hai chúng ta, vậy thì tặng cho em thế giới người đến người đi vậy."
Về phần thân thể của cô, không ngoại trừ vì hắn mà có vấn đề, mặc dù có hắn ở đây nhất định cô sẽ không có việc gì, nhưng bọn họ tuyệt đối không có khả năng không kiêng nể gì giống như lần trước, dù sao... Ánh mắt Z phức tạp nhìn Vương Hiểu Thư, im lặng mím chặt môi mỏng.
Dù sao, dường như hắn cũng không phải không gì không làm được.
Thế giới lớn như vậy, vẫn có chút vấn đề hắn không có cách giải quyết. Tiếc nuối ngay từ đầu mà đấng sáng tạo lưu lại, dường như hắn cũng không thể nhanh chóng đối phó. Lời nói của Giải An Quân hắn vẫn nhớ rõ, Z cảm thấy thân thể của mình biến hóa nghiêm trọng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến cô... Hắn nhất định phải chọn địa điểm yên tĩnh và thời gian thích hợp để giải quyết chuyện này, mà vấn đề của cô, hắn đều đặt ở phía trước chính hắn. Dù sao, làm hỏng thứ gì đó của người khác rồi bồi thường là chuyện hiển nhiên.
Trước kia hắn không biết mình là người tốt, hiện tại có chút rồi.