Mẹ Kế Zombie
Chương 64 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Z thấy vẻ mặt phức tạp của Vương Hiểu Thư, không khỏi dừng bước lại, dè dặt hỏi: "Nếu không anh quay lại?"die»ndٿanl«equ»yd«on
"... Không cần." Vương Hiểu Thư thở nhẹ, ngồi lại trên xe lăn, vỗ trán hỏi, "Làm gì bây giờ? Đi sao?"die»ndٿanl«equ»yd«on
Z cúi đầu nhìn về phía Vương Kiệt đang hôn mê: "Anh giết ông ta được không?"die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư im lặng một hồi, nói: "Anh thật sự trưng cầu ý kiến của em?"
"Đương nhiên."die»ndٿanl«equ»yd«on
"Nghe lời nói thật?"
"Em nói đi." Hắn khoanh tay, nho nhã lịch sự.
Mặt Vương Hiểu Thư không cảm xúc: "Anh ra tay hay là em ra tay?"
Z nhíu mày, chẹp miệng như muốn nói gì, Vương Hiểu Thư trực tiếp đoạt lời nói trước: "Đi đến bước này đã không thể quay đầu lại, hối hận sẽ giết chết em ngày hôm qua, mà em chỉ muốn chết sau này."
Im lặng nghe cô nói xong lời này, Z cũng không nói gì, hẳn ngồi bên cạnh Vương Kiệt, tìm tòi ở trên người mình một chút, ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua phần eo và ngực có đường cong hoàn mỹ, hắn ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nói: "Ai nha, tất cả đều bị tịch thu."
"... Vậy thì để em đến." Vương Hiểu Thư cắn môi nhìn Vương Kiệt, tuy rằng hắn không chết thì không thể trừ bỏ hậu hoạn, nhưng cô vẫn không nỡ hạ thủ. Tuy rằng hắn thiếu chút nữa thì giết chết cô, nhưng ít ra hắn là cha của thân thể này, cô vẫn không muốn tự ra tay.
Z nhìn Vương Hiểu Thư đẩy xe lăn tới gần, dường như thật sự muốn ra tay, không khỏi nhíu mày, ngăn lại nói: "Bây giờ ông ta chưa cần chết, về sau để anh làm là được rồi." Hắn đứng dậy, đi đến sau lưng cô, đẩy xe lăn ra ngoài cửa, "Hiện tại rời đi trước."
"Về sau?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi, "Anh muốn thả hổ về núi?"
Z khinh thường bĩu môi: "Em cảm thấy ông ta có thể làm gì được anh?"
Vương Hiểu Thư mở miệng định phản bác, nhưng hắn nâng tay ngăn lại lời của cô: "Em đừng cự tuyệt, thật ra anh không có ý gì khác, đây là tính toán của anh. Em đã cho anh không ít những thứ anh vốn không thể có được, anh hẳn nên thấy đủ."
Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như nở nụ cười, quay lại đối diện với cô, ánh mắt chuyên chú: "Em yên tâm đi, em sẽ gặp người càng hợp với mình, không cần lo lắng cho anh, không sao cả. Người đê tiện vô sỉ lại không từ thủ đoạn như anh không thích hợp ở bên cạnh em."
Lại tới nữa lại tới nữa! Vừa có vấn đề là muốn cô đi! Xem cô là gì! Đồ đận độn không có suy nghĩ gọi thì đến đuổi thì đi sao!
Vương Hiểu Thư không thèm để ý đến cái chân tê nhức, trực tiếp ngồi dậy trừng hắn hỏi: "Vì sao anh lại sợ người khác nói anh không tốt? Thích gì đó muốn đoạt lấy không phải rất bình thường sao? Vì sao phải tự coi nhẹ mình? Từ đầu tới cuối em chỉ quan tâm anh, em không cần người khác nói như thế nào thấy thế nào về mình, em sẽ không đi, cho dù hiện tại đùi em đang run rẩy."
Thở dốc một hơi, cô nói tiếp: "Hơn nữa, người ta cãi nhau không phải đều là nữ rời nhà trốn đi sao? Anh đi cái gì chứ, ăn hiếp vì em mềm lòng phải không?" Cô càng nghĩ càng tức, trực tiếp nâng tay ôm cổ Z, kéo hắn về phía mình, nằm ở trên giường lườm Z bị bắt áp ở trên người cô, âm trầm nói, "Vì cái gì mà thích anh thì em sẽ chịu thiệt, em thấy rõ ràng, ở cùng anh làm cái gì cũng phải nắm chắc thời gian, nếu không một giây sau có khi sẽ không thấy người, hiện tại em muốn lên giường với anh, anh cảm nhận được sao?" Tay cô di chuyển xuống phía dưới eo hắn, bị hắn mạnh mẽ ngăn lại, cô không khỏi nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn.
Z có vẻ rất khó chịu, hẳn là hắn cũng không chịu nổi, vẻ mặt vô lực và đè nén chưa từng thấy, hắn đứng thẳng rời khỏi giường, đi ba bước xa mới quay lưng về phía cô nói: "Hiện tại em không thể làm việc này, nghỉ ngơi cho tốt."
"Em khỏe rồi!" Vương Hiểu Thư không hề muốn thỏa hiệp, không phải hắn trốn sao, hắn trốn cô liền đuổi, lần này nếu không đuổi theo, cô thật sự không biết lần sau hắn có trở về hay không.
Vơng Hiểu Thư cúi đầu, chống hai tay đi xuống giường, chân cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, chẳng lẽ hiệu quả của thuốc tê bắt đầu giảm xuống? Mặc kệ, quan tâm làm cái gì, dù sao đây là hiện tượng tốt.
"Em..." Z dường như muốn nói cái gì, Vương Hiểu Thư không thèm nghe, khi cô đứng lên lảo đảo hai lần, hắn bước nhanh tới đỡ cô theo bản năng, vì thế cô liền nhân cơ hội ôm lấy Z, trực tiếp hôn lên môi Z, dùng sức kéo xuống caravat của hắn.
"Em không biết làm thế nào mới có thể để anh ở lại, nhưng anh đừng khó chịu, cũng đừng đi." Vương Hiểu Thư vùi đầu vào vai Z, cả người bị hắn ôm trong lòng, mũi chân thoát ly mặt đất, "Chúng ta đừng tách ra nữa."
Cánh tay Z ôm cô dần dần buộc chặt, cô có thể cảm thấy hắn có chút dao động, cô đã chuẩn bị tinh thần, nếu như vậy còn không thể thuyết phục hắn, vậy thì cô liền ngủ phục hắn.
Chẳng qua, Vương Hiểu Thư không ngờ, Z sẽ hỏi cô một vấn đề như vậy.
"Vậy nếu anh sắp chết?"
Một sự thật vô cùng tàn nhẫn, trong bọn họ có một người có thể sẽ không sống được bao lâu, mà một người sống lâu trăm tuổi nhưng vĩnh viễn cô độc.