Mẹ Kế Zombie
Chương 67 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô đả thả ra hai ô vuông, mọi người canh giữ ở ngục thất trên phòng thí nghiệm Lượng Tử hẳn đã bị zombie ăn luôn đầu óc. Không cần hoài nghi, kí hiệu hình người này tuyệt đối không có khả năng là "người", cho dù Z gọi bọn họ là "người", nhưng theo ý hắn, người sống cùng với xác chết có gì khác nhau đâu?
Vương Hiểu Thư xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, quay đầu nhìn thoáng qua Z, hắn đang nghiêm túc vận hành thứ gì đó, khuôn mặt tinh xảo với đường cong hoàn mỹ, cởi ra hai nút thắt gần cổ áo sơ mi, giữa chiếc cổ trắng nõn thon dài là hầu kết khiêu gợi làm người xem miệng đắng lưỡi khô.
Không biết vì sao, Vương Hiểu Thư cảm thấy hiện tại mình ngày càng... Nói thế nào đây, giống như cô ngày càng trung thành với dục vọng của bản thân rồi.die»ndٿanl«equ»yd«0n
Có lẽ, có thể là cô thật sự tiếp nhận Z ở trong sinh mệnh của mình, dường như có một số việc chính là nước chảy thành sông.die»ndٿanl«equ»ydd«on
Cô đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhìn người đàn ông nghiêm túc này, chọn thời điểm nói chuyện mà không quấy rầy đến hắn.
Z ngẩng đầu lên ngay khi cô dừng bước, con mắt hẹp dài nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vương Hiểu Thư vặn eo: "Mệt mỏi, em đi ngủ."
Z nhìn màn hình máy tính, thấy không có hai ô vuông, hình ảnh được gửi từ camera là đám zombie, cô đã giải quyết không ít người theo yêu cầu của hắn, điều này làm hắn cảm thấy thực chất mình cũng không hiểu rõ về cô.
Nhưng dù thế nào cũng được, sự việc rốt cuộc vẫn phát triển theo hướng tốt.
Hắn chậm rãi buông dụng cụ trong tay, con mắt sau kính một bên khẽ híp, bên kia gần như nhắm lại, thoạt nhìn giống như đang liếc mắt đưa tình, nhưng cảm giác này chỉ trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng cởi mắt kính, nhìn cô nói: "Đi đi, khi tỉnh ngủ nếu em còn muốn làm thì có thể lại đến."die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư gật đầu: "Em làm theo những gì anh nói, anh cũng sẽ làm theo yêu cầu của em, đúng không?"die»nndٿanl«equ»yd«on
"Đương nhiên." Z gật đầu, sau đó lạnh nhạt nhìn cô, "Em đang hoài nghi anh sao?"
"... Đừng có kiêu ngạo."
"Kiêu ngạo?" Z khinh thường nói, "Nếu đối tượng hình dung của từ này là anh, anh có thể nói cho em, đây không phải kiêu ngạo, chỉ là khá giỏi về giả bộ không thành thục mà thôi."
Vương Hiểu Thư thở dài, mệt mỏi xoa thái dương không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Z nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, có phần không yên lòng, dù sao mấy chuyện cô vừa làm thật không phù hợp với cái nhìn của chính mình, cho nên hắn nghĩ một lát rồi đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm cùng cô.die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn hắn, không nói gì, trực tiếp nằm xuống giường đã được người máy dọn dẹp, không hề kinh ngạc vì sao thiết bị ở nơi này thật đầy đủ, thậm chí hắn lại làm một phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất càng sâu thì cô cũng sẽ không kinh ngạc.die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư chậm rãi cởi áo khoác, tiếng kéo khóa bên sườn váy, cởi áo, đặt quần áo lên bàn truyền vào trong tai Z, Z thở mạnh, theo bản năng muốn quay đầu, lại bị cô ngăn cản.
"Đừng xoay qua." Cô nhỏ giọng, "Anh có thể nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, nhưng không được xoay qua, nếu không em sẽ đi ngủ."
"!" X2
Vương Hiểu Thư vừa lòng nhìn Z cứng ngắc đứng ở đây, cởi nội y, mặc váy vào, chân không đi tới cạnh hắn, tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng hắn có thể cảm nhận được cô từ từ tới gần.
Cô ôm eo Z từ đằng sau, tay hắn đặt trên tay cô, bộ ngực mềm mại của cô kề sát vào phần lưng rắn chắc của hắn, Z gục đầu xuống, mắt khép hờ, bên miệng là nụ cười yếu ớt với ý vị sâu xa: "Sau đó thì sao? Em muốn như thế nào?"
Vương Hiểu Thư từ từ nhắm hai mắt, quay mặt dán vào lưng Z, ngửi mùi hương nam tính trên người hắn, ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, cởi khóa thắt lưng, từ từ kéo ra ngoài, lại chậm rãi kéo xuống khóa quần, đưa tay vói vào bên trong nội y, nhẹ nhàng nắm giữ nơi đó, dịu dàng hỏi: "Cảm nhận được sao?"
"... Ừm."
Vương Hiểu Thư mở mắt ra, nhìn khuôn mặt hắn, hắn từ từ nhắm hai mắt, nét mặt thật trầm lặng, thở dốc trầm trọng, dường như muốn phóng thích gì đó, tay gắt gao nắm cổ tay cô, ý đồ trút hết tình cảm nào đó, có thể thấy được hắn đang đắm chìm trong không khí mà cô xây dựng.
Cô bỗng rụt tay về, khàn giọng nói: "Hiện tại đến lượt anh đứng phía sau rồi."
Z cúi đầu nhìn cô, cô tiến vào trong lòng hắn, ngực của hắn dán vào phần lưng trắng nõn mịn màng, hắn ôm lấy hông cô, vén váy lên, nhẹ nhàng lướt qua bụng cô, để nơi đang rục rịch vào con đường ẩm ướt ấm áp, cô ngưỡng cổ, vẻ mặt như đau đớn lại như thoải mái, răng khẽ cắn vào cánh môi hồng phấn, quả thực làm cho người ta khó có thể đè nén xúc động.
"Biết em làm sai cái gì không?" Z xoay người dán vào lỗ tai cô, môi cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi.①Diễn②Dàn③Lê④Quý⑤Đôn⑥
Vương Hiểu Thư cau mày, hừ nhẹ một tiếng lắc đầu, thân mình đung đưa theo động tác của hắn, tiếng da thịt va chạm làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.
"Làm sai cái gì em rất rõ ràng, đừng giả ngu." Trong đôi mắt hẹp dài là vẻ bỡn cợt, "Nếu em còn không biết, anh sẽ cho em biết rõ một chút." ♥DiễnDànLêQuýĐôn♥
"Ô..." Vương Hiểu Thư cúi đầu cắn răng kêu một tiếng, rầu rĩ nói, "Anh nói cái gì, hoàn toàn không nghe thấy..."
Mục đích mà cô trả lời như vậy rất đơn giản, bởi vì hiện tại cô cần, mà hắn cũng cần cô.
_________________