Mẹ Kế Zombie
Chương 68 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Đây là những ngày vui vẻ và yên tĩnh, hai người đều ăn ý không nói đến những chuyện phiền lòng, nhưng đến ngày sắp kết thúc mọi chuyện, ngày này tới một cách kì diệu, và mở đầu của nó cũng thật kỳ dị.die»ndٿanl«equ»yd«on
Hôm nay Vương Hiểu Thư vô cùng rối rắm, tìm được Z đang thay quần áo, cô đứng ngoài cửa đợi nửa giờ hắn cũng không đi ra, cô đành phải đi vào, tuy rằng bọn họ đã xem như "vợ chồng già", nhưng cô cảm thấy... Đây là lễ phép cơ bản nhất.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Bác sĩ mau ra xem cho em đây là có chuyện gì, đã hơn nửa tháng mà kinh nguyệt chưa đến!" Vương Hiểu Thư cầm một bao băng vệ sinh đặt trước mặ Z, hợp lí hợp tình nói, "Nhất định là nó có vấn đề!"die»ndٿanl«equ»yd«on
"....." Khóe miệng Z giật một cái, tay gạt bao băng vệ sinh trên tay cô ra một bên, nhìn cô thản nhiên nói, "Tính khí cáu kỉnh miên man suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của em là biết nội tiết tố mất cân đối."
"Đó là thời mãn kinh." Vương Hiểu Thư lau mồ hôi, hỏi một vấn đề làm hắn trở tay không kịp, "Không phải là em mang thai rồi chứ?"
"....."
Hai mươi phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không khí vô cùng trầm trọng.
Nhưng mà, Vương Hiểu Thư vừa mở miệng thì không khí trầm trọng đã vỡ tan.
"Em còn nghĩ rằng giống của anh có vấn đề, không ngờ thật sự mang thai rồi." Cô vui vẻ nói, "Anh không có vấn đề gì chứ? Anh thật sự có thể chứ?"
"....." Có lẽ không một người đàn ông nào muốn nghe người phụ nữ của mình nói bản thân không được, còn dùng giọng điệu không thể tin được như vậy.
Z cứng nhắc nói: "Thà em nghi ngờ kết quả kiểm tra của anh còn hơn."
Vương Hiểu Thư vô cùng nghĩa khí nắm hai vai hắn nói: "Vậy thì tốt lắm, cho dù anh chết cũng có con trai cùng em, ha ha."
Ngữ khí "Ta đây cuối cùng hết khổ cuối cùng xoay người rồi" là sao chứ?
Z nheo mắt, lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc, anh không chết được."
Vương Hiểu Thư không hề kinh ngạc: "Đương nhiên em biết anh không chết được, từ khi bắt đầu em đã không lo lắng vấn đề này."
"Anh có nên cảm tạ vì em thừa nhận năng lực của anh hay không?"
"Không cần, chúng ta quen thuộc như vậy, khách khí cái gì?" Vương Hiểu Thư đứng dậy, cao hứng rối tinh rối mù, vui vẻ đi xung quanh phòng thí nghiệm, "Thật tốt quá, vậy chúng ta về phòng thí nghiệm Lượng Tử đi, không phải anh nói việt quất đã mọc hết rồi sao? Chuyện anh đáp ứng vẫn còn nhớ chứ?"
Hai chân Z chồng lên nhau, một tay chống đầu, không có biểu cảm gì nhìn cô, cô cho rằng hắn muốn đổi ý, nhất thời khẩn trương, nhưng hắn chỉ dừng một lát rồi nói: "Được."
Z rũ mắt xuống nhìn phần bụng đã hiện hơi rõ của cô, kìm nén nói: "Có lẽ là kho số liệu của nó chứa một ít ký ức không tốt về em ở Nguyên Tử."
"... Ha ha." Vương Hiểu Thư xấu hổ cười, "Phải vậy không? Em có thể xóa sạch chúng sao? Để thế giới này tốt đẹp một chút không được sao?"
Z ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng tươi sáng dưới trời xanh, trong khu vườn nhỏ là hoa hướng dương nở rộ, đã là mùa xuân ấm áp, thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát bọn họ đã quen biết lâu như vậy, hơn nữa sắp có một bé con khỏe mạnh.
Z nhàn nhạt nói: "Thế giới vẫn luôn rất tốt đẹp."
"Hả?"
"Em có thể tùy ý điều chỉnh nó, không cần hỏi anh." Z một lần nữa cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa từng nói lời gì vô cùng kinh người.
Vương Hiểu Thư nở nụ cười, rời khỏi ghế nằm, đi giày vào, tới gần Megatron ngồi ở bên kia, khi đi ngang qua Z thì nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Cám ơn? Với hắn sao?
Z không ngẩng đầu, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, từ này có lẽ nên là hắn nói với cô, thể thí nghiệm chưa từng có thời thơ ấu bình thường và tam quan bình thường làm sao có thể biết đến dáng vẻ vốn có của thế giới, có câu nói "Bạn thấy cái gì bạn chính là cái đó", thấy những nhà khoa học điên cuồng và thể thí nghiệm thiếu hụt thơ ấu, làm sao hắn có thể bình thường được chứ?
Nói ngắn gọn lại là, thiếu hụt gì đó có thể tận lực bù lại, về phần Vương Hiểu Thư và đứa nhỏ của bọn họ, hắn sẽ cho mẹ con cô hậu thuẫn mạnh mẽ và tương lai tươi sáng, đây là mục tiêu duy nhất trong quãng đời còn lại của hắn.
Ý tưởng này hắn cũng không nói cho cô nghe, hắn thậm chí không cần cô biết, hắn chỉ yên lặng hành động, đối với cảm tình cũng là như vậy.
Giống như cho đến nay, hắn chưa từng chủ động nói lời biểu đạt tình yêu như "Anh yêu em", nhưng nó đã không còn quan trọng. Nếu một giây sau chính là tận thế, có lẽ hắn sẽ nghiêm túc nói cho cô hắn yêu cô, nhưng với tính cách của hắn, nếu còn có ngày mai, hắn không có cách nào mở miệng được, lại càng không để ngày tận thế xảy ra.
Ít nhất, cho dù hắn không ngăn cản được thế giới này hủy diệt, hắn còn có thể mang cô rời khỏi đây.
Z nhìn Vương Hiểu Thư, cô đứng dưới ánh mặt trời, mặc váy ngắn rộng rãi, bên cạnh là Megatron bị cô chắn không có chỗ để đi, gió nhẹ phơ phất thổi qua tóc dài bên hông cô, dường như Z có thể nghe thấy một tiếng ca trong trẻo.
Giống như rất nhiều thứ đều là như vậy.die»ndٿanl«equu»yd«on
Bạn tin tưởng trước, bạn mới có thể có được, về phần hiện tại bạn có cần hay không, bạn ở một bên, bởi vì bạn tin, chính mình sẽ nhận ra, bạn vô cùng cần cô ấy.die»ndٿanl«equ»yd«onn
Một đoạn tình cảm ổn định, song phương có được thế giới nhỏ của mình, không chiều theo đối phương, cũng không ỷ lại đối phương, không có ca ngợi phù phiếm và nói dối, cũng không oán giận và giấu giếm, nhưng kì lạ là toàn bộ thế giới của hai người đều muốn hòa cùng nhau.
Tại quá khứ cảnh còn người mất, anh yêu em nhất.