[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Đêm đen như mực, gió lạnh âm u.



Bảy ngày trước đại điển* quốc khách, Lưu Phong đạo sĩ bắt đầu lập đàn làm phép!



(*: lễ lớn, đại lễ)



Hắn nguyên là đại đệ tử của “Thất tinh giáo”, tương lai sẽ là người kế vị chưởng môn nhân.



Nhưng vào hai mươi năm trước, hắn vì yêu thích sư đệ đồng môn mà bị trục xuất khỏi sư môn trong sự nhục nhã.



Hắn trong chớp mắt mất đi chân tình của mình, mất đi địa vị, thành kẻ vô gia cư, bắt đầu cuộc sống lang bạc đây đó.



Nếu không nhờ hoàng hậu đề bạt, có thể đến tận bây giờ hắn vẫn chỉ là một kẻ lang bạc giang hồ, luôn bị người ta coi thường.



Ngày hôm nay, hắn đã là một quốc gia chi sư!



Có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người.



Bao nhiêu người phải răm rắp nghe theo lệnh hắn, mặc hắn sai bảo!



Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ!



Hiện tại chỉ cần trừ bỏ hoàng đế, nhượng hoàng hậu kế vị, sau đó giang sơn này sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn!



“Ha ha…”



Tiếng cười ngạo mạn cùng làn khói xanh xanh bay hòa vào trong không khí, phiêu tán tại không trung…



Vân Không đạo sĩ đang tu hành, đột nhiên tâm thần không yên.



Hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa, chợt thấy bầu trời phương xa xuất hiện đám mây dày đặc, ẩn hiện một lớp tro bụi màu xanh đen, biến hoá kỳ lạ khó đoán!



Vân Không trong lòng nỗi lên một trận lo lắng!



Không ổn rồi! Sư huynh lại sử dụng “Thất độc đại pháp”!



“Thất độc đại pháp” ác độc không gì sánh được, hung hiểm dị thường.



Kẻ nào trúng phải, bảy ngày sau đó đột nhiên bảy lỗ hổng trên cơ thể xuất huyết không ngừng mà chết, tra không ra nguyên nhân.



Nhưng nếu đối phương sỡ hữu vật có năng lực bảo hộ cường đại hơn thì độc tố sẽ quay ngược lại, hướng đến người đã thi triển nó!



Xem ra bảy ngày sau, thiên hạ tất có đại loạn!



Là kẻ nào đã khiến sư huynh phải mạo hiểm tính mạng như vậy?



Vân Không thong thả bước đi, chỉ tay tính toán, suy tính thời gian, phát hiện bảy ngày sau chính là quốc khánh đại điển!



Không ổn rồi! Lẽ nào kẻ sư huynh muốn ám hại chính là hoàng đế?!



Không được, hắn nhất định sẽ không để xảy ra việc này được.



Dật nhi nếu muốn lần thứ hai đầu thai trong hoàng thất, hoàng đế phải sống!



Nhưng Vân Không đạo sĩ biết rõ sư huynh hắn pháp thuật cao cường, cái mạng già này của hắn khó có thể đối thủ của y.



Được rồi, giờ phút này chỉ có thể dựa vào sức mạnh của “Lưu quang bảo điển”, bằng không cũng buộc phải chiến đấu.



Xem ra số phận Dật nhi tùy thuộc vào tiểu hòa thượng rồi…



******



Sau khi cáo biệt Vân Không đạo sĩ, Hoàng Phủ Dật và Tĩnh Huyền lần thứ hai lên đường, lúc này bọn họ cách kinh thành không còn xa.



Bởi vì thiếu sự bảo hộ của Tị dương châu, Hoàng Phủ Dật chỉ có thể đợi sau khi mặt trời khuất sau núi mới có thể hiện thân, ban ngày đều phải trốn trong hũ tro cốt nhờ sự bảo vệ của lưu quang bảo điển, tịnh nghỉ ngơi lấy lại sức.



Hôm nay, sau lúc hoàng hôn, bọn họ đi đến một cái sơn cốc.



Chắc có lẽ là do bị nhốt trong cái hũ nên khi vừa hiện thân Hoàng Phủ Dật đã bắt đầu huyên thuyên nói liên tục, “Huyền đệ, vài ngày nữa là chúng ta đến kinh thành rồi, ta nghe nói trong kinh thành có đủ loại kiểu dáng đồ chơi vui lắm. Đến lúc đó ca ca sẽ mang ngươi hảo hảo chơi đùa một trận!”



Tĩnh Huyền đối với mấy thú vui này tuy rằng không có hứng thú, nhưng thấy ý trung nhân cao hứng bừng bừng, nội tâm tràn ngập vui sướng, “Được thôi, đến lúc đó phiền Dật ca ca dẫn ta đi chơi ha. Nhưng mà trước đó chúng ta phải đem Lưu quang bảo điển vào hoàng cung đã.”



“Đương nhiên. Ngươi hoàn thành nhiệm vụ xong rồi thì cũng có thể thoải mái mà đi chơi.”



Hai người đang nói cười, chợt thấy một con tuyết ly*, toàn thân trắng toát, hai mắt như thần, hướng hai người họ vẫy vẫy đuôi, bộ dáng đáng yêu vô cùng.




“Dật ca ca, xin lỗi, khiến ngươi đợi lâu.”



“Không sao. Nào chúng ta đi thôi, tuy rằng nơi này quả là chốn tiên cảnh nhân gian, nhưng có cái lão hòa thượng kia đã khiến ta phát chán rồi, chúng ta mau đi thôi.”



“Không được! Dật ca ca, ta còn phải ở chỗ này vài ngày.”



“Vài ngày? Vì sao?”



“Bởi vì… Bởi vì…” Tĩnh Huyền không thể nói dối, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua vấn đề mấu chốt mà nói, “Sư tổ đối với Lưu quang bảo điển rất có hứng thú, muốn mượn xem vài ngày, ta cũng muốn cùng sư tổ học kinh Phật.”



“Vậy thì…”



“Nhân tiện chúng ta ở lại đây chơi vài ngày, Dật ca ca chẳng phải cũng rất thích nơi này sao? Nán lại một chút đi.”



“Được rồi, nếu Huyền đệ đã nói như vậy, ta sẽ cố nhịn mà ở đây vài ngày.”



******



Tĩnh Huyền đi vào Tu hành thất*, trong phòng không có ai, chỉ có con tiểu tuyết ly đang ngồi dưới đất, nghịch ngợm quậy quậy cái đuôi của nó.



(*: phòng tu hành, cũng hao hao giống phòng sám hối)



“Lạ thật, sư tổ không phải nói sẽ có một vị sư bá đến đây dạy mình sao? Sao không thấy ai hết thế này?” Tĩnh Huyền không khỏi thì thào tự hỏi.



“Con mắt to như vậy mà nhìn không thấy, ta không phải đang ở đây sao?”



Tĩnh Huyền chỉ nghe tiếng không thấy người, hiếu kỳ mà nhìn xung quanh.



“Đồ khờ! Ta ở đây nè!”



Tiểu tuyết ly đột nhiên nhảy đến trước mặt tiểu hòa thượng, biến thành một vị mỹ thiếu niên mặt mũi xinh đẹp, tuyết nhường màu da!



“A!” Tĩnh Huyền bị hù một phát hết hồn “Ngươi là ai?”



“Cái gì ngươi với ta, không biết phân biệt lớn nhỏ, còn không mau gọi một tiếng sư bá!”



“Sư bá?” Tĩnh Huyền kinh ngạc trợn tròn mắt!



“Ha ha, không sai, y chính là sư bá của con.” Tịch Không đại sư từ ngoài cửa đi vào, miệng cười ha hả mà nói.



“Bái kiến sư tổ.” Tĩnh Huyền cung kính chấp tay hành lễ.



“Tĩnh Huyền, con đừng nghĩ sư bá chỉ là một con chồn trắng vô dụng, kỳ thực y so với sư phụ con là ngang ngửa đó.”



Tĩnh Huyền nghe vậy kinh ngạc không ngớt.



Sư phụ y đã gần trăm tuổi, nhưng cái vị thiếu niên này thoạt nhìn cũng chỉ mới mười sáu bảy tuổi, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.



“Y Tuyết chính là một con tuyết ly được sư phụ ta nuôi nấng, ngày ngày trước cửa phật nghe giảng kinh tu hành trăm năm, khả năng biến hóa lớn dần. Luận vai vế, con gọi y một tiếng sư bá là hợp lẽ thôi.” Tịch Không đại sư mỉm cười.



“Đúng vậy, mau gọi sư bá đi a~!” Y Tuyết ném một sơi lông bạc, dõng dạc địa thuyết.



Tĩnh Huyền từ trước đến nay luôn tôn sư trọng đạo, lập tức cung kính chấp tay hành lễ “Bái kiến sư bá.”



“Ha ha, đồ nhi ngoan, tốt tốt.”



Y Tuyết vô cùng hài lòng.



Trong sơn cốc này, từ trước đến nay chỉ có y cùng Tịch Không hai lão già, có thể nói buồn chán đến cực điểm.



Hiện tại lại có tiểu đồ tôn* đến góp vui, có thể tùy y sai vặt, thực sự là vui cực kỳ!



(*: đệ tử thuộc hàng cháu chít)



“Được rồi, giờ thì cũng quen biết nhau hết rồi, không nên làm mất thời gian. Y Tuyết, ngươi hãy phụ trách chỉ cho Huyền nhi cách làm sao để dùng Lưu quang bảo điển tu luyện, cần phải trong vòng ba ngày gia tăng công lực của nó, làm được không?”



“Yên tâm! Có Lưu quang bảo điển ở đây, tuyệt đối có thể giúp tiểu đồ tôn đáng yêu của chúng ta pháp lực gia tăng gấp ba!”



“Vậy là tốt rồi, Huyền nhi, lần này vào kinh, lành ít dữ nhiều, con cần phải chuyên tâm tu hành, không được phân tâm, như vậy mới có thể ứng phó với cửa ải khó khăn sắp phải bước qua, con hiểu không?”



“Dạ, Tĩnh Huyền nhất định chuyên tâm tu hành.”



“Được rồi, được rồi, lão già ngươi nói nhiều quá, đến đây, đồ tôn ngoan, giờ lấy bảo điển ra để sư bá hảo hảo dạy cho con…”