[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


“Hoàng hậu giá lâm!”



“Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”



Trong hoàng cung, nơi điện thờ của quốc sư, đêm nay nghênh đón một vị khách quý.



“Hoàng hậu, đêm nay đại giá quang lâm, thực sự là khách quý.”



Một trung niên nam tử tóc dài nửa trắng nửa đen, đôi mắt sáng như sao trời,, tướng mạo tuấn dật phi phàm, bước đến trước điện thờ cung nghênh, khóe miệng mỉm cười mà nói.



“Quốc sư quá lời.” Hoàng hậu tuy rằng đã có tuổi, nhưng dung nhan cùng thân thể duyên dáng vẫn như một thiếu nữ mỹ lệ.



“Hoàng hậu xin mời ngồi.”



“Quốc sư cũng ngồi đi.”



“Hoàng hậu đêm nay đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?”



“Quốc sư, ai gia tối hôm qua nằm mộng…” Hoàng hậu đôi mày cau chặt.



“Hoàng hậu cứ nói, chút tài mọn của thần biết đâu có thể giải mộng giúp hoàng hậu.”



“Ai gia biết quốc sư am hiểu sâu rộng, mới dám mạo muội đến đây quấy rầy quốc sư tu hành.”



“Hoàng hậu nói quá lời. Thần trước đây chỉ là một đạo sĩ bình thường nay lại có thể trở thành một quốc sư đương triều, tất cả đều là nhờ ơn hoàng hậu, chút tài mọn giúp hoàng hậu phân giải ưu tư, tất nhiên là không thể chối từ.”



“Vậy trước cảm tạ quốc sư. Ai gia gặp mộng này đã liên tiếp bảy ngày rồi, mỗi lần đều là có khởi đầu giống nhau, kết thúc giống nhau, thật sự là phiền não.”



“Một giấc mộng giống nhau lại duy trì liên tục bảy ngày, quả là không bình thường.”



“Chính vì như vậy mới khiến ai gia thấp thỏm bất an, vội vã đến thỉnh giáo quốc sư. Giấc mộng là như vầy… Ai gia thấy mình leo lên một ngọn núi, lên đến đỉnh núi, phải băng qua một sơn đạo vô cùng gập ghềnh chật hẹp, mắt ai gia trông thấy một nguồn sáng, đột nhiên ngọn núi biến thành một con rồng khổng lồ, chốc lát lao về phía ai gia, khiến ai gia không thể động đậy, đầu rơi máu chảy!” Hoàng hậu phảng phất như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, biểu tình thập phần sợ hãi.



Nghe xong giấc mộng của hoàng hậu, quốc sư sắc mặt trầm xuống!



“Hoàng hậu, đây chính là dự báo điềm xấu.”



“Cái gì? Dự báo có điềm xấu ư?”



“Đúng vậy. Leo lên đỉnh có nghĩa là sự nghiệp thống nhất đất nước, sơn đạo gập ghềnh tiêu biểu cho việc hoàng hậu nhiều năm qua khổ tâm gầy dựng. Còn về phần con rồng khổng lồ kia, hàm ý sẽ có người đến phá hư hết kế hoạch của hoàng hậu.”



“Thỉnh giáo quốc sư, vậy tiếp theo ai gia phải làm như thế nào?” Hoàng hậu sắc mặt âm trầm hỏi.



Nàng nhiều năm qua thao túng triều chính, nhất định muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế, lên làm nữ hoàng.



Nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hư đại kế đăng cơ của nàng!



Quốc sư lạnh lùng nói, “Từ nhiều năm trước, khi hoàng thượng đồng thời mất đi Vân Phi cùng tiểu hoàng tử, thì vẫn chìm đắm trong bi thương. Thần lợi dụng lúc tâm trí hoàng thượng bất minh, thi triển pháp thuật, khiến hắn mê thất thần trí, suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong rượu trì thịt lâm. Nhiều năm như vậy, các cựu thần đáng chết thì cũng đã chết, số còn lại, đã bị chúng ta xử lý gọn gàng. Theo kế hoạch vốn có, không quá hai năm nữa, hoàng thượng sẽ phát bệnh mà chết. Nhưng hôm nay xem ra… kế hoạch cuối cùng phải sớm tiến hành rồi.”



“Quốc sư dự định làm như thế nào?”



“Căn cứ theo điều lệ trước giờ, hoàng thượng nhất định sẽ phải tham gia quốc khánh đại điển. Đến lúc đó… Thần đương nhiên sẽ tạo ra mốt chút 『 kinh hỉ 』, thỉnh hoàng hậu cứ chờ.”



Hoàng hậu nghe vậy thoả mãn mà nở nụ cười, “Rất tốt. Vậy tất cả đều giao cho quốc sư toàn quyền an bài. Đêm đã khuya, thỉnh quốc sư nghỉ ngơi sớm một chút.”



“Cung tiễn hoàng hậu.”



Loan kiệu của hoàng hậu không trở lại tẩm cung mà là một đường đến sài phòng phía sau núi.



Hoàng hậu lệnh hạ kiệu, dương khởi hạ ba*, cao ngạo nhìn vào sài phòng phía trước, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười thoả mãn.



(*: nâng cầm, hất mặt -> láo lếu =.=!)



“Nơi này, thật thích hợp với ả tiện nhân kia. Mở cửa!”



“Vâng, Hoàng hậu nương nương.” Thiếp thân cung nữ bên cạnh hoàng hậu nhanh chóng đến mở cửa.



Trong sài phòng nhỏ hẹp, đơn sơ chiếc bàn gỗ nhỏ cùng chiếc ghế nhỏ. Thậm chí đến giường cũng không có, chỉ có trên mặt đất là một đống rơm rạ, tựa hồ giống như một nơi giam giữ tù nhân.



“Người đâu? Các ngươi chết đâu hết rồi?” Hoàng hậu thấy phòng trống, không có đến một bóng người, lập tức giận tím mặt!



“Hoàng hậu nương nương bớt giận, nô tỳ lập tức đi tìm!” Biết rõ hoàng hậu thủ đoạn độc ác, cung nữ sợ đến nỗi vội vã quỳ xuống.



Lúc này một thị nữ quần áo cũ nát, tay bưng bát đũa vừa vặn từ bên ngoài đi vào ——



“A ——” thị nữ thấy hoàng hậu, như gặp phải quỷ, sợ đến mức làm rơi cả bát đũa xuống đất.



“Nô tài to gan! Còn không mau quỳ xuống!” Cung nữ lớn tiếng răn đe!



“Vâng! Nô tỳ biết sai rồi! Thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội!” Thị nữ Tiểu Thanh sợ đến phát run, phốc một tiếng quỳ xuống!



“Con tiện nhân kia đâu?” cơn giận của hoàng hậu còn chưa tiêu tán hết.



“Có... có thể là ở rừng cây phía sau núi, nô tỳ lập tức đi tìm Vân Phi nương nương.”



“Tiện tỳ! Ta còn chưa chuẩn mà ngươi dám đi tìm nương nương? Vả miệng nó cho ta!”



“Vâng!”



Bốp bốp!



Tiểu Thanh bị nhận ngay hai cái bạt tay!



“Còn không mau cút đi tìm ả tiện nhân kia về!”




Bên dưới khói bay mù mịt, nguyên lai là một chùa miếu đang thấp nhang.



Hoàng Phủ Dật ôm tiểu hòa thượng vào lòng, ngồi trên xà nhà cao cao.



Tĩnh Huyền chưa từng ngồi ở nơi nào cao như thế, mặc dù có điểm hơi sợ, nhưng lại không muốn bị nam nhân nhận ra, chỉ có thể gắt gao bám lấy tay áo nam nhân, vậy nên hắn mới phát hiện ra y đang sợ hãi.



“Hi, tiểu hòa thượng sợ sao?”



“Không... Không có mà…”



“Ta lại thích nhìn thấy bộ dáng ngươi ngang ngạnh thế này. Thật đáng yêu.” Hoàng Phủ Dật trộm hôn lên môi y. “Ngươi xem, mấy tên hòa thượng bên dưới đang ở cầm tràng hạt mà tụng kinh đó.”



“Uhm…” Tĩnh Huyền khẽ gật đầu.



“Tiểu hòa thượng nhà ta lại không giống bọn họ nha, y chỉ thích dùng cái miệng nhỏ bên dưới để tụng kinh thôi, ha ha…”



Nam nhân chọc ghẹo khiến Tĩnh Huyền mắc cở toàn thân đều đỏ.



“Ta không có… Là ngươi... Chính ngươi bỏ nó vào mà…”



“Được rồi được rồi, vậy giờ ta lấy nó ra là được chứ gì.”



“Cái gì? Bây giờ á?” Tĩnh Huyền sợ đến mắt trợn ngược miệng há hốc.



“Đúng vậy, chẳng phải ngày nào ngươi cũng thích niệm kinh sao? Thấy người ta niệm kinh chăm chú như thế, khẳng định ngươi cũng muốn rồi, ta lấy tràng hạt ra cho ngươi để ngươi có thể cùng các hòa thượng khác niệm kinh, không tốt sao? Ngươi thấy không, ta rất hiểu ngươi đấy.”



Nam nhân mặt dày như thế, Tĩnh Huyền quả thực khóc không ra nước mắt.



“Lại đây, tiểu bảo bối, nâng cái mông lên, bản công tử muốn lấy tràng hạt ra!”



Hoàng Phủ Dật dứt lời, lập tức vươn hai ngón tay đâm vào cúc huyệt của tiểu hòa thượng, nắm lấy tràng hạt trong đó, từng viên từng viên chậm rãi kéo ra…



“Ô ừ…” Một cỗi hưng phấn kỳ lạ dậy lên khiến Tĩnh Huyền run run hai chân run, cứ ừ hơ ừ hơ liên tục.



“Thích không? Dâm đãng tiểu hòa thượng.”



“Không có… Không có…” Tĩnh Huyền vội lắc đầu chối bay.



Y sao có thể thừa nhận việc tràng hạt từ trong cái mông dơ bẩn lôi ra là một chuyện rất sảng cho được!



“Hứ, người xuất gia chẳng phải không thể nói dối sao? Xem ra chắc phải dùng một chút mánh khóe, mới có thể bắt ngươi nói thật!”



Hoàng Phủ Dật cười gian tà, đột nhiên nắm chặt lấy tràng hạt, dùng hết sức kéo mạnh một phát ——



“Ô ừ a a a —— “



Giống như bị thiên lôi đánh trúng, một trận hưng phấn cuộn trào mãnh liệt!



Toàn thân Tĩnh Huyền giật mạnh một cái, ngọc hành bên dưới chưa ai đụng chạm gì, tự nhiên lại mạnh mẽ tiết tinh!



“Oa oa, ngươi cái tên tiểu hòa thượng này, may là bản công tử nhanh tay lẹ mắt, chứ nếu không ngươi bắn xuống mấy người đang thắp hương bên dưới, biến họ toàn thân đầy dịch rồi còn gì? Chậc chậc, rốt cuộc mấy người làm hòa thượng như ngươi có biết đạo đãi khách là gì không hả?”



Tĩnh Huyền sau khi tiết tinh, đâu còn dư hơi nữa đâu mà cãi lại hắn? Toàn thân mềm nhũn mà gục vào vai nam nhân.



“Không được, bản công tử không thể để ngươi tái phạm nữa, lần này bảo đảm ngươi sẽ không thể tiết tinh lung tung nữa.”



Hoàng Phủ Dật đột nhiên động thủ, lấy tràng hạt quấn vào nửa phần trên của ngọc hành tiểu hòa thượng ——



Tĩnh Huyền sợ đến mức phải hô lên, “Không! Đừng làm như vậy!”



“Bé giọng nào, ngươi muốn cho đám người phía dưới ngẩn đầu lên chứng kiến bộ dáng ngươi bị thịt trụ của ta làm cho sung sướng à?”



Hoàng Phủ Dật một bên cười nhạo mà nói, một bên nâng cao cái mông của tiểu hòa thượng ——



Đỉnh đầu dương vật của hắn đặt trước cửa hang của y, nam nhân lập tức nắm chặt lấy vòng eo mềm mại, cố sức mà đẩy vào ——



Hắc hắc ——



Dương cụ vừa cứng và lớn của Hoàng Phủ Dật bên trong cái mông vừa thít lại vừa mềm của tiểu hòa thượng, toàn bộ hòa hợp!



“Y a a a —— “



Tiểu hòa thượng vốn không thể chịu được bị côn thịt như thế thao nên rất nhanh sẽ tiết tinh, may mà Hoàng Phủ Dật đoán trước nên trước đó mới thay y quấn tràng hạt vào mới khiến y không thể lần nữa tiết tinh lung tung!



“Phù phù… để bản công tử kiên nhẫn một chút!”



Hoàng Phủ Dật áp dụng tư thế “Quan Thế Âm tọa liên”, khiến hai chân tiểu hòa thượng quấn chặt vào hông hắn, cái mông rắn chắc của hắn không ngừng lộng về phía trước, nhượng đại phân thân ăn sâu vào trong cúc huyệt mềm mại, dồn dập dồn dập mà điên cuồng xuyên qua ——



“Hơ… Hơ…”



Tiểu hòa thượng đáng thương bị mạnh bạo đưa đẩy khiến hai mắt trắng dã, nhìn như sắp chết đến nơi, miệng chỉ có thể lầm bầm hai câu, không ngừng thở dốc.



“Phù phù… Hảo sảng… cái mông nóng ẩm mềm mại của tiểu hòa thượng quả là tuyệt vời… a a…”



Nam nhân tựa hồ tới rồi muốn mau chóng tiết tinh, Tĩnh Huyền có thể cảm giác được đỉnh của ngọc hành đang chạm đến ruột hắn phốc phốc mà nảy lên, tiểu huyệt của y đã sớm bị thao đến toàn thân rã rời, chỉ có thể hướng phân thân kia hung hăng kẹp lại, ý muốn trả thù ——



“Úc a a —— “



Nam nhân bất thình lình bị kẹp chặt như thế, khiến chất dịch như đang đóng mở rộng ra, ngẩn đầu gầm nhẹ một cái, điên cuồng mà bắn!



Tiểu hòa thượng trong phút chốc tại nơi bị tràng hạt quấn lấy, cũng hưng phấn theo sự âu yếm của nam nhân, bắn ra một dòng chất lỏng tanh nồng