[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn
Chương 5 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Bởi vì đùi Hoàng Phủ Dật bị ngân châm đâm xuyên, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Lòng Tĩnh Huyền tràn đầy lo lắng, cũng bất chấp mọi điều cấm kỵ, vội vã cõng hắn trên lưng, tìm kiếm dọc theo đường đi một chỗ để hắn có thể tạm nghỉ ngơi.
Nhưng đây lại là nơi rừng núi hoan vắng không một bóng người, biết tìm đâu ra một chỗ để nghỉ chân, Tĩnh Huyền đi một chặn đường dài, rốt cuộc cũng tìm được một gian miếu đổ nát.
“Vết thương đau không?” Cẩn cẩn dực dực đưa hắn nằm trên mặt đất, Tĩnh Huyền quan tâm hỏi.
“Đau… Đau lắm… Huyền đệ…” Hoàng Phủ Dật ôm lấy y, ở trong lòng y mà mè nheo.
Kỳ thực vết thương nhỏ nhí này đối với loại quỷ như Hoàng Phủ Dật hắn, chỉ như gãi ngứa, nhưng để khiến tiểu hòa thượng hết lòng mà quan tâm đến mình, hắn chính là muốn làm nũng cho y phải cảm động.
Thấy vẻ mặt hắn thống khổ, Tĩnh Huyền quả nhiên vô cùng thương xót.
“Nhượng ta xem miệng vết thương của ngươi, ta có mang theo dược trị thương, để ta giúp ngươi đắp thuốc.”
“Hắc hắc, tốt, tốt, vậy Huyền đệ mau giúp ca ca cởi quần ra đi.” Hoàng Phủ Dật cười đến lộ cả bản mặt vô lại.
Tĩnh Huyền vì lo lắng cho thương thế của hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng xốc lên áo khoác ngoài của hắn, nắm lấy quần hắn cởi xuống ——
Mấy cây ngân châm đâm vào hiện tại nằm trên bắp đùi xích lõa của hắn mà phát sáng, khiến cho y trong lòng run sợ.
Tĩnh Huyền đang muốn dùng tay rút ra, lại bị Hoàng Phủ Dật ngăn cản!
“Khoan đã, Huyền đệ, ngân châm có độc!”
“Cái gì? Có độc? Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng lo lắng, ca ca biết phương pháp có thể giải độc, nhưng không biết Huyền đệ có nguyện ý giúp ta hay không đây?”
“Ngươi vì cứu ta mà thụ thương, ta đương nhiên sẽ nguyện ý giúp ngươi.”
“Thật sao? Vậy thì chẳng khác nào làm khó ngươi?” Hoàng Phủ Dật dáng dập giả vờ do dự.
“Xin ngươi mau nói cho ta biết, đừng chậm trễ việc trị thương.”
“Được được, ta nói ta nói. Sau khi ngươi rút ngân châm ra, ta sợ độc tố sẽ lập tức phát tát lên kinh mạch toàn thân, vậy nên mấu chốt là ở chỗ Huyền đệ phải ngay lập tức tại nơi vừa rút ngân châm, nhanh chóng dùng miệng che lại vết thương, sau đó cố sức mà hút máu độc ra.”
“Thì ra là vậy, ta hiểu rồi. Ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ làm thật tốt.” Tĩnh Huyền đối với lời nói của nam nhân cứ tin răm rắp đến một chút nghi ngờ cũng không có, lập tức thận trọng mà cúi đầu gần xuống bắp đùi, ngữ khí kiên định mà nói. “Được rồi, ta rút ngân châm ra đây.”
“Ngươi rút đi!” Hoàng Phủ Dật nghiến chặt hàm răng, dáng dấp giả bộ như đang cố nén thống khổ.
Tĩnh Huyền thở thật sâu, trên tay rút ra ngân châm, đôi môi lập tức dán lên vết thương, cố sức mà hút!
“Ô uhm ——” Hoàng Phủ Dật tiếp tục giả bộ đau nhức.
Cứ như vậy, Tĩnh Huyền vừa phun máu độc ra, lại tiếp tục rút ngân châm, mãi cho đến khi bắp đùi hắn đã được rút hết ngân châm, y mới thở dài một hơi.
“Ta nghĩ độc tố đã được hút ra hết rồi, giờ chỉ việc đấp thuốc lên vết thương của ngươi thôi.”
“Khoan đã, Huyền đệ, còn một chỗ nữa!”
“Sao? Còn chỗ nào chưa hút ra sao?” Tĩnh Huyền kinh ngạc hỏi.
Kỳ quái, y rõ ràng đã rất tỉ mỉ kiểm tra qua, xác định tất cả vết thương đều đã hút hết rồi mà?
“… Thì là ở đây!” Hoàng Phủ Dật xốc lên ngoại bào, lộ ra ngọc hành bị che khuất!
Tĩnh Huyền thấy “Nhất trụ kình thiên” của nam nhân, tròng mắt như rớt xuống dưới đất!
“Chỗ này của ca ca cũng bị độc châm đâm trúng, ngươi mau giúp ta hút nó ra đi.”
“Này... Ngươi... Ngươi gạt ta! Ta... căn bản là không có độc châm nào cả!” cả gương mặt Tĩnh Huyền đều đỏ cả lên.
“Ca ca không có lừa ngươi, vì vị trí này rất đáng xấu hổ, ta vừa mới lén ngươi rút độc châm ra thôi. Không tin thì ngươi xem, nơi này có một cái lỗ kim!”
“Còn nói không có? Vậy đây là cái gì?” Hoàng Phủ Dật dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xen vào cúc huyệt tiểu hòa thượng, lập tức được y gắt gao hấp trụ!
“Chậc chậc, thật nghĩ không ra tiểu hòa thượng bề ngoài nghiêm trang như thế nhưng ở dưới lại thèm khát như vậy nha.”
Nam nhân dùng những lời thô tục mà kích thích y, tiểu hòa thượng lại càng cảm nhận sự hưng phấn vô hình, thân thể không khỏi đỏ ửng, hơi run lên…
Hoàng Phủ Dật thấy tiểu hòa thượng tràn ngập khoái cảm, hai mắt ướt át, toàn thân phiếm hồng, các khớp xương đều mềm cả ra.
“A… tiểu bảo bối, ngươi thật mê người… Ca ca hận không thể một ngụm nuốt sống ngươi!”
Hoàng Phủ Dật đem cơ thể tiểu hòa thượng lật úp lại, đối diện phía trước là nơi thờ Phật tượng, hắn dùng đại căn của mình bên dưới đặt ở cúc huyệt nho nhỏ, giữ chặt lấy eo của tiểu hòa thượng mà đẩy mạnh vào ——
“Ô a a a ——” Tĩnh Huyền thét lên đau đớn!
Đáng thương cho một tiểu hòa thượng thuần khiết trong sạch cứ như vậy mà chịu bao nhiêu thống khổ!
“Ô uhm… Đau quá… đừng... đừng…”
Dương vật của nam nhân thật lớn điên cuồng mà xuyên qua, khiến người luôn tự nhận mình chịu đau rất giỏi như Tĩnh Huyền cũng phải trào nước mắt!
“Ô… dừng… rút ra đi… Đau quá... Đau quá…”
“Coi nào tiểu bảo bối, ráng chịu đau một chút, rất nhanh sẽ hết thôi… Không đau không đau đâu…” Hoàng Phủ Dật yêu thương mà nâng khuôn mặt nhỏ nhỏ của y hướng về phía mình, hôn lên những giọt nước mắt thống khổ của y…
Nam nhân cố nén khoái cảm khi dương vật của mình được cúc huyệt mềm mại của tiểu hòa thượng gắt gao ôm lấy, bắt đầu chậm rãi trừu sáp…
“Hơ… uhm…”
Đau đớn dần qua đi, thay vào đó là sự khó chịu đang lan dần, Tĩnh Huyền phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, không nhịn được bắt đầu cự quậy vòng eo…
“A a —— tiểu bảo bối thật phóng đãng —— “
Hoàng Phủ Dật vì một cử động nhúc nhích người của tiểu hòa thượng mà mọi sự tự chủ đều mất hết đi!
Hắn như khoái mã gia tiên*, nâng cánh mông mịn màng của tiểu hòa thượng lên, mạnh mẽ đâm vào!
(*: muốn ngựa chạy nhanh phải quất thêm roi … tự hiểu nha =.=)
“——!”
Bao quy đầu của nam nhân vươn đến tận ruột, điên cuồng mà ma sát, chạm đến nơi mẫn cảm nhất của tiểu hòa thượng khiến y trợn tròn mắt, ngay cả rên cũng không rên nổi.
Ngọc hành bên dưới bắn ra tinh thủy, thân thể từng trận từng trận co quấp, bị thao đến muốn tắt thở——
Nhưng Hoàng Phủ Dật không vì vậy mà dừng tay, vẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy mông tiểu hòa thượng, hướng gương mặt y thẳng đến Phật tượng, cao giọng gọi, “A hả —— bắn ra đi nào —— tiểu hòa thượng phóng đãng —— để trời đất chứng kiến, ngươi bị ta thao đến vô cùng hưng phấn!”
Thân thể mền nhũn của Tĩnh Huyền bị nam nhân điều khiển đến hai mắt mờ đi đến muốn chết đi sống lại, thần trí mơ hồ mà rên rỉ không ngừng…
“A a… Hảo sảng… Hảo sảng a…”
“Có thích ngọc hành của ca ca thao ngươi không?”
“Thích… A a… Thích…”
“Sau đó tiểu hòa thượng mỗi ngày đều nhượng ca ca thao, có được hay không?”
“Được … được… Mỗi ngày đều để ca ca thao … A a —— không được —— ta lại muốn ra rồi —— Dật ca ca —— ra rồi —— “
Lên đến hồi cao trào kịch liệt khiến tiểu hòa thượng kêu loạn, điên cuồng dao động thắt lưng, hướng những vị thần phật mà y ngày đêm thăm viếng điên cuồng bắn tinh ——
“A a —— bắn đi —— tiểu hòa thượng phóng đãng! Nói cho Phật tổ biết, ngươi vĩnh viễn là người của ta rồi!”
Giống như muốn lưu lại đêm xuân khó phai ngày hôm nay, Hoàng Phủ Dật cũng thét lên, mang tinh thủy kịch liệt xuất ra bên trong cánh mông tiểu hòa thượng ——