[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Diễm dương cao chiếu.



Bên trong thành Đại Đồng, ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt.



Vân Không đạo sĩ ngồi trên một chiếc kiệu hoa lệ khác người, đang thong thong thả thả hưởng thụ lời cung nghênh của đám gia nhân.



“Ai, chẳng biết Dật nhi hiện tại thế nào?”



Vân Không đạo sĩ ngày thường vân du tứ hải, tiêu sái phi phàm, điều duy nhất khiến y nóng ruột nóng gan chính là đồ đệ bảo bối do mình nuôi dưỡng từ nhỏ kia.



Tuy rằng hắn không thể được xem như một con người bởi suy cho cùng hắn cũng chỉ là một u hồn, nhưng Vân Không đạo sĩ lại đối hắn như hài tử thân sinh mà hết lòng che chở yêu thương.



Bởi vì không muốn nhìn thấy hắn đời đời kiếp kiếp đều phải ở nơi rừng cây bé nhỏ, không được đầu thai chuyển thế, cứ như vậy hàng mấy năm trời, y mới không ngừng nghĩ biện pháp cứu hắn.



“Mong cho Dật nhi có thể cùng tiểu hòa thượng kia bình an mà đến Thất tà tháp, sớm ngày tìm lại linh hồn của hắn, thuận lợi đầu thai chuyển thế.”



Ngay lúc Vân Không đạo sĩ đang thì thầm tự nói với chính mình thì cỗ kiệu lại đột nhiên ngừng lại.



“Ha, nhanh như vậy đã đến rồi sao?” Vân Không đạo sĩ nhớ rất rõ ràng là đến Lâm gia cũng phải khá nhiều thời gian.



Không ổn, sao lại yên tĩnh thế này?



Có chuyện rồi!



Vân Không đạo sĩ là người từng trải, ngay khi phát hiện có chuyện không ổn, liền lập tức phá đỉnh kiệu ——



Ầm một tiếng ——



Vân Không đạo sĩ vừa lên tới giữa không trung, chiếc lưới giăng mở tứ phía cùng bốn nhân ảnh lập tức chụp xuống!



“Ha ha… Chút tài mọn! Chỉ cần một chiếc lưới đã bắt được đạo trưởng rồi?”



Vân Không đạo sĩ nhếch mép khinh thường, cười ha ha, dùng phất trần* đem chiếc lưới đang giăng bốn phía xoáy một vòng!



(*):



“Phá ——” phanh một tiếng, chiếc lưới lớn bị Vân Không đạo sĩ dùng pháp thuật khiến cho nổ tung thành đám tro.



Tiêu sái đáp xuống, Vân Không đạo sĩ ha ha cười: “Thần thánh phương nào muốn tìm Vân Không ta chơi đùa, sao không hiện thân?”



“Khanh khách…” tiếng cười như tiếng chuông bạc duyên dáng vang lên quanh con đường nhỏ, khiến người ta nhịn không được mà đoán rằng chủ nhân của thanh âm đó chính là một cô nương mỹ lệ.



Nhưng Vân Không đạo sĩ nghe thấy tiếng cười, sắc mặt trong phút chốc đại biến, trong lòng âm thầm kêu khổ.



Nương tôi ơi, nàng ta sao lại xuất hiện ở đây thế này?



Tuy rằng trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng biểu tình của Vân Không đạo sĩ là giả vờ vui mừng phấn khởi.



“Trời ạ, ta có nghe nhầm không? Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân —— Ngân Hoa công chúa đấy ư?”



“Khanh khách… Chàng thực sự cho rằng bản công chúa chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”



Theo tiếng cười như chuông bạc, một thân ảnh vóc dáng thướt tha, nhưng trước sau nhan sắc vẫn không có gì thay đổi, nữ tử mặt toàn rổ, xấu độc nhất vô nhị, đột nhiên hiện thân trước mặt Vân Không.



“A, quả nhiên là nàng! Lão thiên gia à, người đối Vân Không thật sự là thật quá tốt rồi, mang một vị thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân —— Ngân Hoa công chúa đến trước mặt ta. Người nhất định là đã nghe thấy ước vọng tha thiết của ta.”



Nghe được ý trung nhân trước một câu “Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân “, sau một câu “Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân”, Tâm Ngân Hoa công chúa như đóa hoa e thẹn, đôi mắt vốn đã hí, nay cười đến không thấy đường luôn.



“Khanh khách… Vân Không ca ca thật là, chỉ biết trêu ghẹo muội thôi.”



“Ngân Hoa công chúa, nếu Vân Không ta có nửa câu hư ngôn, phạt ta sinh con không có tiểu kê kê.”



“Nói nhảm, sinh con gái dĩ nhiên không có kê kê! Chàng cho bản công chúa là hạng ngu ngốc hay sao?” Ngân Hoa công chúa tức giận trừng mắt liếc y.



Không xong, nàng ta thật là không ngu ngốc chút nào. Vân Không đạo sĩ trong lòng le lưỡi, vội vã nói sang chuyện khác.



“Được rồi, công chúa, ngày hôm nay khéo thế nào lại gặp nàng ở thành Đại Đồng này?”



“Cái gì khéo với không khéo? Bản công chúa là tìm ngươi có việc.”



“A? Tìm ta? Công chúa tìm bần đạo có chuyện gì sao?” Vân Không đạo sĩ giả ngu.
“Dật ca ca?”



Ngày thường vào buổi sáng luôn cùng người kia tỉnh giấc, giờ bỗng nhiên không thấy hắn đâu, Tĩnh Huyền cảm thấy không quen.



Kỳ quái, Dật ca ca đi đâu rồi?



Không sao đâu, Dật ca ca rất nhanh sẽ trở về, ta tốt hơn là nên đọc kinh văn sớm một chút.



Tĩnh Huyền ngồi xếp bằng, theo thói quen nhiều năm qua, bắt đầu lấy tràng hạt cùng kinh thư ra niệm.



Qua một nén nhang, nam nhân vẫn không thấy quay lại.



Tĩnh Huyền đang niệm kinh nhưng trong lòng bất an, ngồi không yên.



“Phật tổ, thứ lỗi cho đệ tử ngày hôm nay vô pháp hoàn thành bảng kinh.”



Tĩnh Huyền không thấy người trong lòng, tim không ngừng thổn thức.



Y nhìn quanh ngôi miếu một lúc, lại ra bên ngoài đi xem một vòng, vẫn là không thấy hắn đâu.



Dật ca ca, ngươi chưa bao giờ đi mà không nói lời nào, ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?



Tĩnh Huyền tâm tình lo lắng không yên, cứ như vậy đứng cửa mà đợi hết một ngày một đêm…



Đến sang ngày hôm sau, khi mặt trời lại chiếu rạng, Tĩnh Huyền vẫn ở nơi bậc cửa.



Y đến một ngụm nước cũng không uống, cơm một hạt cũng không ăn.



Trong lòng như có một tảng đá đè lên, vô cùng nặng nề.



Không! Mình không thể cứ ở nơi này mà chờ đợi được.



Y đến thị trấn tìm kiếm, có thể Dật ca ca ở đâu đó thì sao.



Tĩnh Huyền quả quyết mà vác bao phục lên lưng hướng thị trấn đi đến, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy người y muốn tìm – kẻ đang ẩn mình nơi bao phục của y, đang ẩn mình bên cạnh y…



Tĩnh Huyền mòn mỏi tìm kiếm ở thị trấn, hoàn toàn vô vọng.



Đến khi y mệt lã người mà quay trở về ngôi miếu đã là sang ngày thứ ba rồi.



“Dật ca ca… Dật ca ca… Ngươi rốt cuộc là đang ở đâu vậy?”



Âm thanh nghẹn ngào vang lên trong ngôi miếu hoang đổ nát, càng làm tăng sự vắng lặng trống trãi.



Không biết vì cái gì mà nam nhân đột nhiên bỏ đi không lời từ biệt, đối với tiểu hòa thượng trước nay vẫn không màn thế sự như y lại khiến tim như ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn vô cùng.



Tiểu hòa thượng si tình cô độc chờ đợi hai ngày liền nơi ngôi miếu hoang.



Đến cuối cùng, Tĩnh Huyền mới nhận ra ——



Y chính là bị người ta ruồng bỏ.



Tựa như một miếng giẻ lau đã sử dụng đến rách nát, bị người ta tiện tay vứt đi.



Vì sao? Vì sao hắn đối xử với ta như thế?



Phật tổ a, đây lẽ nào chính là người nghiêm phạt đệ tử vì không tuân thủ thanh quy ư?



Tĩnh Huyền trong phút chốc nhớ đến sư phụ đã từng nói với y…



『… con tuy rằng phật căn thâm sâu, nhưng trần duyên chưa dứt. Lần này rời chùa, con nếu có thể hóa giải trần duyên, sau này nhất định có thể toàn tâm quy y phật môn, chức trụ trì ta đây có người kế nghiệp. 』



Sư phụ, lẽ nào đây chính là trần duyên của con ư?



Thôi! Thôi!



Bản thân quả nhiên không hợp với trần thế, sớm ngày mang bảo điển tiến cung, sau đó quay lại Bảo Phật tự, từ nay về sau không màn đến thế sự!



Tĩnh Huyền thu hết can đảm, vác bao phục lên vai, lần thứ hai lên đường…