Mèo Hoang

Chương 1 : Không còn lối thoát

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Những đám mây ngũ sắc không ngừng di chuyển, biến hoá thành những dải ánh sáng lung linh,

huyền ảo trên bầu trời thành phố. Phố lớn ngõ nhỏ, bốn bề xe cộ qua lại

như mắc cửi, từng đoàn người tấp nập, huyên náo, tiếng tranh cãi ầm ĩ,

chói tai...



Tô Di cố gắng chạy như điên loạn, dường như, mọi cảnh vật và con người đẹp đẽ xung quanh trong mắt cô lúc này đều trở nên vô

cùng kỳ quái. Cô thở hồng hộc, cố hết sức để tháo chạy. Nhưng vẫn không

đủ nhanh. Một người ba ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, sao có thể

chạy nhanh hơn được đây?



Nhưng cô không thể dừng lại lúc này.



Cuối cùng, Tô Di cũng nhìn thấy một con ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố. Nhưng con đường phía trước đã bị một bức tường cao chặn đứng, còn phía sau

vẫn không ngừng truyền đến những tràng cười kỳ dị. Tô Di toát mồ hôi

lạnh, xoay người lại nhìn. Trong vô thức, hai cánh tay cô ôm chặt lấy

thân mình, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một

chút.



Nơi đầu ngõ có mấy bóng người cao lớn chặn ngang.



“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Biết rõ lời kêu cứu lúc này chỉ vô ích nhưng Tô

Di vẫn cố liều mạng dùng âm thanh khản đặc, khô khốc của mình để gào

khóc, chỉ mong kỳ tích xuất hiện. Nhưng trên con phố tấp nập người xe

tới lui kia, chẳng một ai vì tiếng kêu khóc của cô mà dừng lại.



Gã đàn ông cao gầy đứng đầu cười nhạt. “Chạy ư? Tao cho mày chạy đấy!”



Phía sau, mấy tên khác bắt đầu tháo thắt lưng, một tên trong số đó cười cợt

nhả, nói: “Hôm nay, các anh đây sẽ dạy cho cô em biết thế nào là phép

tắc!”



Bọn chúng chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng nghe qua,

Tô Di đã hiểu được ý tứ trong đó. Toàn thân cô run rẩy, đôi môi tái

nhợt, lắp bắp. Cô cố nói tiếng địa phương một cách khó khăn: “Xin các

anh hãy buông tha cho tôi, còn lại, bảo tôi làm gì cũng được!”



Gã đàn ông cao gầy đứng sau cùng, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Cô

em, lẽ nào không có ai nói với cô em rằng, “thành phố Hy Vọng” này chính là nơi tuyệt vọng nhất đối với người nghèo sao? Mà cô em thì... Ai da,

quá nghèo rồi đấy!”


giỡn cô đến mức nào nữa đây? Tại sao cô lại ở nơi này? Rốt cuộc, Trái

đất và những ký ức về hai mươi mốt năm trưởng thành đó có thực sự tồn

tại hay chỉ là một giấc mơ của riêng cô?



Chua chát bật cười,

nhưng cô không hề biết rằng hình ảnh cô gái gầy gò, quần áo rách tả tơi, nhỏ bé co ro bên trong chiếc áo vest rộng, nở nụ cười tuyệt vọng, bi

thương giữa bóng đêm ấy đã khiến đám quân cảnh giết người vô số bất giác cảm thấy hoảng hốt. Hành động tiếp đó của cô hoàn toàn là vô thức,

dường như không còn chịu sự điều khiển của trí não. Cô giống như phát

rồ, lại cơ hồ rất đỗi dịu dàng, chìa tay ra, nhẹ nhàng túm chặt lấy họng súng lạnh băng của gã quân cảnh.



Những ngón tay thon nhỏ, mềm

mại, đầy thương tích của cô khẽ đẩy họng súng đang ngắm thẳng vào mình

ra. Gã quân cảnh nhất thời không phản ứng kịp, nhưng cũng không dám nổ

súng. Mấy gã còn lại phát hiện ra sự khác thường, đều xoay người lại,

móc súng, chĩa về phía cô. Nhưng đương lúc đối mặt với cái chết luôn

rình rập này, cô lại thấy đầu óc mình vô cùng tỉnh táo và sáng suốt.

Giày của cô đã rơi mất lúc mải chạy trốn, người ngợm cũng lạnh lẽo, bẩn

thỉu. Lê tới trước chiếc xe hơi phía sau lưng người đàn ông kia, cô lập

tức ngồi xổm xuống mặt đất, nhẹ nhàng ôm lấy đôi chân thẳng tắp trong bộ vest lịch lãm của anh ta.



“Tôi van anh, xin hãy cứu tôi...”

Giọng cô rất khẽ, mang theo cả nỗi bi thương đã kìm nén trong một thời

gian dài, rồi cô ngẩng đầu nhìn anh ta. “Tôi xin anh, đừng giết tôi...”



Cô không hề biết anh ta là ai, cũng không biết anh ta là người tốt hay

người xấu. Thủ hạ của anh ta, ngay trước mắt cô, giết người không gớm

tay, và cũng chính anh ta đã hạ lệnh giết cô diệt khẩu. Nhưng anh ta

cũng là người duy nhất từ trước đến nay, cẩn thận, dịu dàng khoác lên

người cô chiếc áo sạch sẽ, đắt tiền của mình, che chắn cho cô trước giá

lạnh. Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn đường, người đàn ông chậm rãi liếc mắt nhìn cô, so với bóng đêm vô tạn, trông anh ta còn lạnh lùng và cứng rắn hơn nhiều. Trong một khoảnh khắc, Tô Di lại cảm thấy hoảng

hốt, sợ hãi. Rõ ràng người đàn ông này là một kẻ vô tình, sao cô lại có

thể cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta?



“Từ trước tới nay, tôi chưa

từng giúp đỡ ai!” Người đàn ông cúi đầu, nhìn cô gái đang cố bám chặt

lấy ống quần mình với những ngón tay nhem nhuốc, bẩn thỉu. Mấy tên quân

cảnh tiến lên phía trước, chuẩn bị lôi cô gái đi. Cô gái không còn sức

để giãy giụa, nằm co quắp trong tay bọn chúng.Nhưng đúng lúc này, gã đàn ông lạnh lùng buông một câu: “Tôi chỉ làm những việc trao đổi lợi ích.

Cô sẽ dùng thứ gì để đổi lấy tính mạng của mình?”