Mèo Hoang
Chương 2 : Vật hiến tế
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Bên ngoài cửa sổ, cả
thành phố sáng rực ánh đèn tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng mà diễm lệ, khiến căn phòng vốn tràn ngập hơi thở nam tính lạnh lẽo của
người đàn ông kia cũng trở nên bình lặng và ấm áp lạ thường.
Tô
Di ngồi bên mép giường, nhìn dòng nước đen sâu thẳm phía lưng chừng núi
bên ngoài căn biệt thự, ngẩn ngơ đến đờ đẫn. Ngày hôm qua, khi đối mặt
với người đàn ông đang nắm trong tay sinh mệnh của mình, cô chẳng biết
bản thân đã lấy đâu ra dũng khí để trả lời anh ta như vậy. Cô nói: “Tôi
chỉ có duy nhất một thứ. Anh có bằng lòng không?”
Người đàn ông
đó không nói một lời, xoay người, chui vào trong xe. Cùng lúc đó, bọn
thủ hạ của anh ta lập tức trói chặt hai tay, hai chân cô, ném vào cốp
sau. Có lẽ do đã quá căng thẳng và mệt mỏi, trong cốp xe lại tối tăm và
ngột ngạt nên chẳng mấy chốc, cô đã thiếp đi. Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong bồn tắm, xung quanh không có ai, chỉ thấy một chiếc áo
choàng tắm kiểu nữ còn mới và một đĩa bánh mỳ. Cô ăn ngấu nghiến, chẳng
mấy chốc, đĩa bánh đã hết sạch. Sau đó, cô khoan khoái nhảy vào bồn, tắm rửa sạch sẽ. Tô Di tự nhủ, đây là lần đầu tiên kể từ khi lưu lạc đến
đây cô được ăn no và tắm rửa sạch sẽ đến vậy. Đây là tất cả những gì cô
cần nhất lúc này.
Cuối cùng, đúng lúc cô đang ngồi tựa bên
giường, mệt mỏi muốn thiếp đi thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở. Đèn điện
được bật lên, trong nháy mắt, căn phòng sáng tỏ lạ thường. Cô nheo mắt
để thích nghi với ánh sáng, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông
lạnh lùng, kiên định ngày hôm qua đang đứng trước cửa, nhìn về phía
mình. Không giống tối qua, hôm nay, anh ta mặc trên người bộ đồng phục
quân cảnh màu đen tuyền với những chiếc khuy màu vàng kim nổi bật, được
cài ngay ngắn, chỉnh tề đến tận cổ, làm tôn lên vẻ uy nghiêm, lạnh lùng
trên gương mặt anh tuấn. Anh ta khác hẳn những người đàn ông mà Tô Di
từng gặp. Cặp lông mày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày, đó là một vẻ đẹp vừa cường tráng vừa cương nghị. Mà khi anh ta liếc đôi mắt
đen láy, sâu thẳm về phía Tô Di, không cần nói tiếng nào cũng có thể
khiến cô phải giật mình hoảng sợ.
Anh ta giơ tay, cởi từng khuy
áo trên bộ đồng phục quân cảnh. Tô Di chưa từng hầu hạ bất cứ ai, nhưng
khi bước chân vào thế giới hoàn toàn khác biệt này, cô đã học hỏi được
rất nhiều điều. Cô lập tức bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo khoác
anh ta vừa cởi. Xộc thẳng vào mũi cô là mùi rượu nhàn nhạt. Anh ta vừa
uống rượu ư? Điều này khiến Tô Di chợt cảm thấy chột dạ, kinh hãi. Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt người đàn ông đó, lại bắt gặp đôi
mắt sâu thăm thẳm mà sáng trong không gì sánh được đang nhìn chằm chằm
về phía mình. Có lẽ nào, đây chính là mệnh lệnh không lời của anh ta?
Tô Di đưa đôi tay trắng nõn, sạch sẽ của mình đến gần, bắt đầu cởi từng
chiếc cúc áo sơ mi. Ánh mắt bức người của anh ta đang ở phía trên đỉnh
đầu cô, khiến cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn ngực anh ta. Cô
giúp anh ta cởi xong chiếc sơ mi, bộ ngực rắn chắc, dẻo dai ngay lập tức lộ ra trước mặt. Trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây chuyền, thoạt nhìn
có vẻ rất cũ kĩ, mặt dây chuyền là một bảng hiệu kim loại nhỏ hình
vuông. Một vết sẹo dữ tợn màu đỏ tươi kéo dài từ ngực xuống đến tận phần hông bên phải. Hai tay Tô Di run rẩy, khẽ sờ tay vào làn da nơi hông
anh ta. Nhưng đúng lúc này, tay cô đã bị một bàn tay to khoẻ nắm lấy.
Ngay sau đó, ngón tay anh ta khẽ khàng nâng cằm cô lên.
“Thưa
ngài...” Cô cảm thấy luống cuống. Bởi lưu lạc trên vùng đất này đã nửa
năm nay nên trông cô có vẻ hốc hác, khuôn cằm gầy và nhọn hoắt, lúc này ở trong tay anh ta, trông lại càng nhỏ bé kỳ lạ. Gương mặt điển trai, sắc sảo của anh ta gần ngay trong gang tấc, lạnh lẽo mà trầm tĩnh đến bức
người. Một giây sau đó, anh ta chợt buông cô ra, xoay người, đi về phía
chiếc sofa đối diện giường lớn. Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết
phải làm thế nào.
lưng bỗng chốc mở ra.
[2] Thanh thiếu niên tham gia vào các hoạt
động trợ giúp trong việc định hướng, cung cấp kiến thức, rèn luyện kĩ
năng giúp ích cho việc phát triển về thể chất và tinh thần.
“Thế
này trông có được không?” Cô hạ quyết tâm muốn hỏi trợ lý Mộ vài câu
khách sáo, liền quay người, thấp giọng nói. “Đi tham gia bữa tiệc cuối
cùng trước khi tôi chết?”
Nhưng đón nhận ánh mắt cô lại là một
đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Cô hơi hoảng sợ nhưng ngay sau đó, lập tức
cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Thưa ngài, ngài đã đến rồi.”
Thương
Chủy thoáng dừng bước. Đến thành phố Hy Vọng nhậm chức đã nửa năm, anh
ta từng gặp qua không ít các cô gái xinh đẹp, ai nấy đều dịu dàng, nhiệt tình và chủ động. Nhưng cô gái này lại khác biệt. Khi cô vừa quay người lại, anh ta bắt gặp nỗi bi thương mà tự giễu tràn ngập trong đáy mắt
cô, khiến anh ta giật mình nhớ ra, đây là lần đầu tiên có cô gái đứng
trước mặt mình mà biểu lộ ra vẻ mặt đó. Có chút dịu dàng, lại có chút gì đó như đang cố đè nén sự khổ sở tột cùng.
Cô thướt tha đứng
trước mặt anh ta, còn mang theo chút vẻ xu nịnh. Hai tay cô vô thức nắm
chặt vạt chiếc váy đỏ. Chiếc váy quây dài cùng đồ trang sức lấp lánh
khiến gương mặt cô thêm phần thanh tú, trong sáng, nhìn qua còn thấy cô
dường như đang toả sáng. Hoá ra Mèo Con không chỉ có mỗi vẻ gầy yếu, dịu dàng và ngoan ngoãn như thường lệ. Những lúc an tĩnh và tuyệt vọng cũng khiến cô có một vẻ đẹp hoàn toàn khác lạ.
“Không nên có ý đồ chạy trốn trong bữa tiệc của Thị trưởng.” Thương Chủy chậm rãi ngồi xuống sofa.
Tô Di chỉ biết lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ. Sau đó, cô quay đầu nhìn
Thương Chủy, chầm chậm bước tới. Giống hệt cái đêm hôm đó, hèn mọn và
yếu ớt. Trong bộ váy màu đỏ diễm lệ, cô ngồi quỳ giữa hai chân anh ta.
Anh ta không nói một lời, đôi mắt đen láy, sâu thẳm vẫn chăm chú quan
sát nhất cử nhất động của cô.
“Chạy trốn... Tôi chưa từng nghĩ
tới chuyện đó.” Lúc này, cô chẳng khác nào một con thú cưng nhỏ bé,
ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh ta. “Ngài có thể giữ tôi lại bên cạnh
được không?”
Thương Chủy cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ tựa một chú
mèo con đang cuộn mình giữa hai chân anh ta. Mái tóc đen nhánh, mềm mượt như tơ lụa, chiếc eo thon thả chưa đầy một vòng ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn
mà kiên cường, ánh mắt sáng trong mang nét bi thương chớp động.
“Giữ cô lại ư?” Anh ta hờ hững nói. “Ngay cả việc hầu hạ đàn ông cô cũng không biết.”
Tô Di chỉ trầm mặc vài giây. Cô khẽ cười, nụ cười hèn mọn mà phục tùng. Cô giơ tay lên, chậm rãi đưa tới. Anh ta không ngăn lại, chỉ nhìn cô chằm
chằm. Cô bắt đầu cởi quần anh ta ra.
“Tôi có thể học... học cách
hầu hạ ngài.” Cô nói với giọng rất khẽ, đưa bàn tay lạnh như băng nắm
lấy dục vọng to lớn của anh ta. Cô hé miệng, chật vật, vụng về ngậm lấy. Phụ nữ chủ động ôm ấp vuốt ve, từ trước đến nay vẫn khiến Thương Chủy
cảm thấy chán ghét, lạnh lùng đẩy ra. Nhưng cô gái này thực sự quá ngây
thơ, không có chút kinh nghiệm nào. Sự hồn nhiên và kích thích khác
thường đó khiến ánh mắt Thương Chủy trầm xuống, yết hầu nháy mắt trở nên khô khốc. Anh ta không cho cô câu trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cô ngoan
ngoãn phục tùng. Cô tựa như một tín đồ ngoan đạo, vừa ôn nhu vừa bi
thương hiến dâng thân thể mình cho chúa tể.