Mèo Hoang

Chương 10 : Nội tâm ban đầu

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Đám đàn ông trầm mặc

vài giây, có người khẽ thốt một tiếng: “Tốt lắm!” Ngay sau đó là hàng

loạt tiếng hô phụ họa, những lời khen ngợi không ngớt vang lên. Ánh mắt

bọn họ nhìn cô đã hiền hòa hơn, cảm thông hơn.



Bọn họ vốn chỉ coi cuộc tỷ thí này là một trò vui, việc cô bị thương ngay từ đầu trận cũng chỉ khiến bọn họ thêm phần hưng phấn. Nhưng khi cô càng lúc càng có

nhiều vết thương lại vẫn ngoan cố, không chịu khuất phục khiến bọn họ

phải nhìn cô bằng con mắt khác. Mà khi cô vừa bình thản vừa bi thương kể lại câu chuyện đời mình cùng dũng khí kiên cường muốn thay đổi vận mệnh lại khiến bọn họ thực sự xúc động hơn nữa. Bọn họ là đàn ông, vậy mà

lại làm khó một cô gái như vậy. Đối với bọn họ, đó chỉ là một trò đùa vô hại, nhưng đối với cô, đó lại là niềm hy vọng về sinh tồn và danh dự.

Thế nên, bọn họ chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn cô, trong lòng hết sức hổ

thẹn.



“Cô sẽ được gia nhập Không quân!” Lăng Tranh đi tới trước

mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết, khẳng định một

cách chắc chắn. Cơ hồ anh ta coi khinh mệnh lệnh của Hạm trưởng. Cùng

lúc đó, một bóng người từ trong đám đông bỗng nhiên lao nhanh đến, chính là Lý Tích Trung. Anh ta luôn là người hiền lành nhất trong đội, giờ tự nhiên hành động như vậy, không khỏi khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Anh ta kiên định đỡ Tô Di dậy, mặc kệ ánh mắt của mọi người, dìu cô về

ký túc xá của phi công.



Tô Di tựa vào thành giường, Lý Tích Trung cúp điện thoại, nói với cô bằng giọng kính trọng: “Bác sĩ sẽ lập tức tới ngay!”



“Tôi không sao!”



“Tôi không ngờ cô lại có một quá khứ như vậy…” Lý Tích Trung dừng lại một

lát. “Cô yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ khuyên Hạm trưởng giữ cô lại.”



Tô Di nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt khẽ nở nụ cười. “Là giả đó!”



“…” Lý Tích Trung đứng ngây người ở bên giường. “Cô nói vậy là có ý gì?”



“Tôi đã từng sống cuộc sống khổ cực ở Lam Qua, nhưng không phải sinh ra ở

nơi đó.” Cô chậm rãi nói. “Cơ hội đến đây tòng quân cũng không phải do

việc đỡ thay Thị trưởng hai viên đạn mà có được. Vết thương đó của tôi

cũng không hề nguy hiểm tới tính mạng.”



Lý Tích Trung trợn tròn mắt. “Cô lừa chúng tôi sao?”



“Vậy anh cũng không lừa tôi sao?” Tô Di nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Mộ

Tây Đình đúng không? Chẳng hay anh nằm vùng ở đây là có mục đích gì?”



Lý Tích Trung vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, rất nhanh sau đó liền nghi

hoặc nhìn cô. “Ai cơ? Cô nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”





chậm rãi nằm xuống giường, cơn đau dấy lên khiến cô khẽ thở dốc. Khuôn

mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, cô yếu ớt nói: “Tôi xem anh là người của anh ta nên mới nói cho anh biết sự thật. Tôi nghĩ chúng ta coi như cùng một chiến tuyến, nên thành thật với nhau thì hơn.”



“…”



Tô Di

nằm trên giường, thoạt nhìn, trông cô còn nhỏ yếu hơn một con kiến nhưng những lời nói của cô lại khiến Lý Tích Trung cảm thấy bối rối. “Liên

Đạc thấy tôi là phụ nữ thì rất kinh ngạc. Nhưng khi được phái đến boong

tàu đón tôi thì anh lại không có vẻ ngạc nhiên ấy, vì anh sớm đã biết

tôi là phụ nữ. Ban nãy, anh là người đầu tiên lao tới đỡ tôi, cũng không phải là do anh tốt bụng gì mà chắc hẳn đó là những lời dặn dò của Mộ

Tây Đình? Nhưng hình như anh làm việc vẫn chưa được, tôi bị đánh thê
nổi giữa không gian, cảm nhận hơi thở chân thật của vũ trụ bao la. Cách

đó mấy thước, Lăng Tranh ngồi trong buồng lái, mỉm cười nhìn cô. Cô nhẹ

nhàng trôi nổi xung quanh mặt ngoài tảng đá lớn nhất, qua bộ đồ du hành, cô khẽ chạm tay vào khối đá khổng lồ màu nâu thô sần đó. Nhân lúc Lăng

Tranh không chú ý, cô đã tắt bộ đàm.



“Mày thật đẹp!” Cô khẽ thở

dài. “Mày đã đứng bất động ở đây bao lâu rồi? Mấy triệu năm? Hay mấy

nghìn vạn năm?” Ngón tay cô chậm rãi vuốt ve mặt ngoài tảng đá, không

hiểu tại sao đối với vật thể vô tri vô giác này, cô lại thấy có chút xúc động muốn rơi lệ.



“Mày đã gặp Trái đất bao giờ chưa?” Cô thấp

giọng lẩm bẩm. “Tao với mày cũng cô độc giống nhau. Tao không tìm được

nhà mình, không tìm được cha mẹ tao, bạn bè tao…”



Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Tô Di cố ngăn dòng nước mắt chực trào. Cô mở bộ đàm. Bên tai vẫn im lặng như cũ, cô quay người nhìn, chợt sửng sốt.



Lăng Tranh ngồi đó, kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt rất mực… dịu dàng. “Tiểu Di…” Giọng nói buồn bã của anh ta truyền đến. “Cô vuốt ve nó cứ như thể nó

là người yêu cô vậy!”



Tô Di cười khúc khích, nói: “Đúng vậy! Bị anh đoán trúng rồi, nó đúng là người yêu của tôi đấy! Tôi trở lại đây!”



“Ừ!”



Cửa khoang từ từ mở ra, máy bay chiến đấu nhích dần tới khối đá. Tô Di chậm rãi giữ vững kỹ xảo trong việc đi lại giữa không trung, từng bước, từng bước tiếp cận cửa khoang.



“Tít! Tít! Tít!”



Đột nhiên, từ

khoang lái máy bay, tiếng cảnh báo không ngừng vang lên. Trong lòng Tô

Di khẽ chấn động, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong khoang lái, Lăng

Tranh đang nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển với vẻ mặt khó hiểu.



“Mau quay lại ngay!” Anh ta hét lớn một tiếng, gần như muốn làm thủng màng nhĩ của cô.



Cô lảo đảo bổ nhào về phía cửa khoang, nhưng đúng lúc này, một tia sáng

chói mắt bỗng xẹt qua trước mặt, cô đứng giữa khoảng không, sợ hãi quay

đầu nhìn, trong nháy mắt, da đầu tê rần. Chỉ thấy trong vũ trụ tối đen

như mực kia, có một chiếc phi thuyền bằng kim loại màu tím chẳng biết từ lúc nào đã bay lên từ phía sau tảng đá khổng lồ ấy, đột ngột lao thẳng

tới máy bay chiến đấu Báo Săn của họ. Phi thuyền đó so với phi thuyền

trong các bài học cô được huấn luyện to hơn rất nhiều, không những thế,

nó còn toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Đó chính là phi thuyền của

bọn giặc cỏ Trùng tộc. Nghe nói, bọ chúng là đám vô lại hung ác nhất

Trùng tộc, là kẻ thù chung của Trùng tộc và loài người.



“Báo cáo

lính biên phòng!” Lăng Tranh lớn tiếng quát. “Tôi là Thượng uý Lăng

Tranh, phát hiện có phi thuyền của giặc cỏ Trùng tộc. Xin lệnh bắn! Xin

lệnh bắn!”



Nhưng bộ đàm chưa kịp truyền đến tín hiệu trả lời,

những ánh lửa mạnh mẽ tạo thành những đường cong tuyệt mỹ lao vun vút

giữa không trung, tiến thẳng tới máy bay chiến đấu Báo Săn của họ.



“Tiểu Di!” Lăng Tranh thất thanh hét lên.