Mèo Hoang
Chương 11 : Sát hạch sau nửa năm
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Trước tình thế chỉ
mành treo chuông hết sức nguy hiểm, máy bay chiến đấu Báo Săn liều mạng
lao hết tốc lực về phía tảng đá khổng lồ! Tô Di dường như hoàn toàn
không nhìn thấy phi thuyền của Trùng tộc đang tới gần, vẫn tiếp tục giữ
nguyên tốc độ, bước từng bước chậm rãi về phía trước...
Lăng
Tranh nhanh chóng kéo cô chui vào cabin. Bộ đồ du hành vũ trụ dày cộp đã làm giảm bớt lực va chạm, cô lập tức đứng lên, ngồi trở lại vị trí phụ
lái. Kể từ giây phút ấy, Lăng Tranh không hề liếc nhìn cô lấy một lần,
tập trung hết sức lực vào việc lái chiếc Báo Săn. Anh ta lật nghiêng máy bay, khiến nó lệch khỏi quỹ đạo bay.
Tảng đã to gấp mấy trăm lần chiếc Báo Săn bỗng phát ra tiếng nổ rền vang, ánh lửa ngay lập tức bao
bọc xung quanh tảng đá - phi thuyền của bọn giặc cỏ Trùng tộc đã bắn
trúng tảng đá khổng lồ ấy, Lăng Tranh và Tô Di coi như thoát được một
kiếp nạn.
“Xạ thủ, cho phép bắn!” Bộ đàm truyền đến mệnh lệnh của Tổng hạm lính biên phòng. “Sẽ có năm chiến thuyền Báo Săn lập tức tới
ứng cứu các vị!”
“Xạ thủ” là danh hiệu của Lăng Tranh. Anh ta
trấn tĩnh đáp: “Tuân lệnh!”, rồi không quay đầu lại, nói với Tô Di:
“Tiểu Di, phối hợp cùng tôi!”
“Vâng!”
Cuộc đời Tô Di từ đó về sau phải trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, nhưng cô vẫn luôn
ghi nhớ rõ ràng nhất trận chiến đầu tiên cùng với Lăng Tranh này. Phải
chiến đấu trong hoàn cảnh bị cô lập, cô mới hiểu được sức mạnh của Trùng tộc đáng sợ tới mức nào. Lần đầu tiên thực sự chứng kiến cảnh pháo đạn
nhuốm máu tươi, cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến phong thái quân
nhân anh dũng của người lính ưu tú nhất Liên minh.
Biểu hiện của
Lăng Tranh trong cuộc chiến này đã tạo thành ấn tượng cực kỳ sâu sắc
trong cuộc đời không quân của Tô Di sau đó. Có một thời gian dài, cô học theo tác phong ngắn gọn, chuẩn xác của anh ta, dũng cảm tiến tới, một
phát trúng ngay đích. Đương nhiên, Tô Di cũng dần dần tự sáng tạo cho
mình những đặc điểm riêng biệt, đó là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, sống nội tâm và sẵn sàng tráo trở.
Mà hôm nay, Lăng Tranh toàn thắng trong trận chiến với Trùng tộc đã khiến Tô Di chấn
động một phen. Lăng Tranh như biến thành một con người khác, ánh mắt hết sức chú tâm, động tác cũng linh hoạt, mạnh mẽ. Máy bay chiến đấu Báo
Săn nặng nề và to lớn là vậy, nhưng ở trong tay anh ta lại tựa như một
mũi tên tự chủ rời cung, lao vun vút giữa không trung. Tốc độ bay lượn
này nhanh hơn hẳn bất cứ bài huấn luyện phi hành nào, khiến người ta
nhìn mà choáng váng đầu óc. Đến Tô Di đã quen với việc bay lượn trên
không trung mà cũng suýt nôn hết ra. Nhưng cho dù màn trời trước mắt có
tròng trành, choáng váng đến mức nào thì Tô Di vẫn cắn răng chịu đựng,
cố gắng hoàn thành chỉ thị của Lăng Tranh.
Bọn giặc cỏ Trùng tộc
cũng quay cuồng một phen. Sau khi bị Lăng Tranh xung kích từ mọi phía
bằng tốc độ cực nhanh, phi thuyền của bọn chúng gần như hoàn toàn mất đi phương hướng chính xác, đường đạn tập trung bay thẳng tới tảng đá khổng lồ gần đó. Ngay lập tức, chiếc phi thuyền lĩnh trọn luồng đạn của Lăng
Tranh... Nhìn chiếc phi thuyền màu tím bốc khói mịt mù trôi nổi giữa
không trung, năm chiếc chiến thuyền Báo Săn vội vàng bay tới bao vây. Cả trận đánh diễn ra không quá một phút.
Lăng Tranh tháo mũ bảo hộ, thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt bén ban nãy lập tức biến mất, anh ta
Chủy mà còn vì mong muốn thay đổi vận mệnh của mình. Cho nên, cô đã rất
liều mạng, rất nỗ lực, đến bây giờ, mọi sự nỗ lực rốt cuộc cũng đã được
đền đáp.
Chiếc Tuyết Phong màu trắng xám như mũi tên xé gió lao
vun vút giữa không trung, mỗi lần chạm trán thiên thạch đều lượn theo
hình vòng cung vô cùng đẹp mắt, chứng tỏ thao tác của người lái rất vững vàng và chuẩn xác. Các giám khảo chấm thi ngồi ở Chiến Hoàng quan sát
trận thế đều trầm mặc, không nói. Những phi công khác theo dõi trận
chiến qua radar, ai nấy đều tấm tắc tán thưởng. Dưới sự bảo hộ của Lăng
Tranh, Tô Di thành công bắn trúng ba máy bay địch, bay qua hơn một nửa
quỹ đạo. Cô hiểu, mình chỉ còn cách thành công một quãng đường rất ngắn
nữa thôi.
Trên Chiến Hoàng, trước bàn điều khiển, Hạm phó quay
người, nói với cấp dưới của mình: “Thấy không, đường bay của cô ấy càng
lúc càng đẹp.”
“Ý của ngài là?”
“Càng gần tới đích, cô ấy
càng không cảm thấy thấp thỏm lo sợ mà trái lại, đường bay càng ổn định
hơn.” Hạm phó cười híp mắt nói. “Cho dù cô ấy không có thể lực cường
tráng như đàn ông, trời sinh tuy không tệ nhưng cũng không quá nổi bật,
vậy mà trong một thời gian ngắn như thế đã vượt qua được cuộc sát hạch
rồi!”
“Tôi đã hiểu, thưa ngài!”
“Không cần phải nhiều lời
như vậy!” Liên Đạc đứng một bên bỗng nhiên nói xen vào. “Trấn giữ được
bầu trời thì chính là anh hùng!” Anh ta hạ giọng, nói với Hạm phó. “Tôi
sẽ gọi cho Mộ Tây Đình, tôi muốn giữ lại đứa trẻ này!”
Trên không trung, Tô Di không hề hay biết suy tính của những người trên chiến hạm. Cô đang bay đến đoạn có trận đồ thiên thạch nguy hiểm nhất tinh cầu,
cách Chiến Hoàng đã khá xa. Chỉ cần đi qua được đây, cuộc sát hạch của
cô sẽ có một kết thúc vô cùng viên mãn. Nhưng đúng lúc này, tiếng cảnh
báo chợt truyền đến thông qua tai nghe, trên màn hình radar trống rỗng
trước mặt bỗng xuất hiện một mục tiêu.
Trống rỗng?
Chỉ có
những mục tiêu vượt quá tốc độ ánh sáng mới có thể đột nhiên xuất hiện
trên radar. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, trong nháy mắt, đầu óc hoàn toàn
mờ mịt. Một chiếc phi thuyền Trùng tộc màu tím, hình tròn lẳng lặng trôi lững lờ giữa không trung. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là bọn
giặc cỏ Trùng tộc. Nhưng vì sao bọn chúng lại xuất hiện trong địa phận
của thế giới loài người?
Mơ hồ cảm nhận được sự bất an không
ngừng dấy lên trong lòng, Tô Di cố giữ bình tĩnh nhìn con quái vật to
xác phía trước qua màn hình viễn vọng, bên ngoài nó còn trang bị một
khẩu pháo lớn. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai cô lúc này chỉ còn
lại tiếng thở nặng nề của chính mình.