Mèo Hoang

Chương 12 : Trùng tộc tấn công

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


“Chiến Hoàng, Chiến

Hoàng!” Giọng nói trong trẻo của Tô Di vang lên, dội vào tai những người đang theo dõi cuộc chiến từ Chiến Hoàng.



“Cách phía trước mười

kilômét, phát hiện phi thuyền của giặc cỏ Trùng tộc. Theo phán đoán sơ

bộ, đối phương đang lao về hướng này với tốc độ ánh sáng. Xin lệnh bắn!”



“Cho phép bắn! Tuyết Phong chuẩn bị cất cánh, hỗ trợ hai người.”



Vừa dứt lời, Lăng Tranh vốn đang bay trong trận đồ thiên thạch liền hét lên: “Tiểu Di, lập tức ẩn nấp, để tôi xử lý bọn chúng!”



“Vâng!” Tô Di lật nghiêng máy bay lượn một vòng, lệch ra khỏi quỹ đạo bay,

xuyên qua trận đồ thiên thạch. Từ xa, cô vẫn có thể trông thấy chiếc

Tuyết Phong của Lăng Tranh như một thanh đao sắc bén, loé sáng, lao

thẳng vào trận đồ thiên thạch phía trước.



Tô Di đang định đổi

đường bay, bám theo sau Lăng Tranh, hỗ trợ anh ta đối kháng với quân

địch, nhưng đúng lúc đó, cô kinh ngạc phát hiện máy bay của Lăng Tranh

rẽ sang hướng khác, như một quả cầu lửa sáng chói giữa vùng trời bao la. Sau đó, ánh sáng loá mắt ấy lập tức tan biến, trong bóng tối mịt mù dần hiện lên một hình khối âm trầm, toát lên vẻ nguy hiểm, đó chính là phi

thuyền của Trùng tộc, nó vừa mới hoàn thành bước nhảy không gian.



“Cẩn thận!” Tô Di hét lớn một tiếng, đồng thời điều khiển máy bay tránh khỏi đường đạn của địch.



Hai luồng đạn cùng lúc được bắn ra, vạch thành hai đường khói trắng song

song giữa trận đồ thiên thạch. Lăng Tranh mắt thấy khói sáng vụt tới

ngay phía sau lưng mình, không kịp trở tay, thêm vào đó, bọn giặc cỏ

Trùng tộc cũng cố ý đánh lén, chiếc Tuyết Phong của Lăng Tranh lập tức

trúng đạn. Hai chiếc máy bay cùng lúc trúng đạn, bốc khói mịt mù, dưới

lực tác động mạnh của đạn pháo, liền rơi xuống vệ tinh Windsor bên ngoài tinh cầu.



Gần như ngay lập tức, Tô Di điều khiển Tuyết Phong

quay đầu, đâm thẳng về phía phi thuyền của Trùng tộc. Hành động này của

Tô Di quả thật vô cùng dũng cảm, cũng vô cùng liều lĩnh. Chỉ cần đợi

thêm ba phút nữa, viện binh của Chiến Hoàng sẽ đến hỗ trợ. Huống chi, cô chỉ là một phi công mới, tay nghề còn non kém, sao có thể địch nổi bọn

giặc cỏ Trùng tộc hung hãn đó?



Hai chiếc phi thuyền tấn công trực diện, đạn pháo, hoả tiễn nhất loạt được phóng ra, giống như hai ngôi

sao băng, mang theo vô số ánh sáng chói loà, đâm vào trận đồ thiên

thạch.



Hai phút sau, thắng bại đã định rõ.



Phi thuyền của

Trùng tộc chỉ trúng một phát đạn, nhưng Tuyết Phong của Tô Di lại trúng

liền ba quả pháo, trong nháy mắt, nổ tung thành bốn, năm mảnh. Một thân

hình nhỏ bé giống như đạn pháo bắn ra khỏi xác của Tuyết Phong.



“Tô Di!”
vốn đang chế trụ họ giờ đã hoàn toàn không thể cử động. Một thân hình

nho nhỏ, toàn thân nhuốm đầy máu tươi màu tím tanh hôi, lóp ngóp bò ra

từ dưới bụng tên côn trùng, tay cầm mảnh lựu đạn, dáng vẻ có chút gì đó

ngây ngô. Cũng chỉ có thân hình nhỏ bé ấy bị tên côn trùng đè hoàn toàn

dưới thân nhưng với dáng vóc khổng lồ, thiếu linh hoạt của nó lại chẳng

thể làm gì được cô.



“Khá lắm! Tiểu Di!” Lăng Tranh thở hắt ra một tiếng, nhắm mắt lại rồi đổ gục trên mặt đất. Bên kia, một đồng đội khác rốt cuộc cũng giết chết được tên côn trùng còn lại, liền ngồi phịch

xuống đất, thở dốc.



“Lăng Tranh!” Tô Di mặt đầy nước mắt, nhìn

đồng đội của mình nằm bất động, nửa sống nửa chết thì liền cảm thấy đây

chẳng khác nào môt cơn ác mộng, toàn thân cô không còn chút sức lực,

hoảng sợ tột cùng...



“Chiến Hoàng! Chiến Hoàng!” Cô vội vàng gọi

về chiến hạm bằng máy truyền tin đeo trên cổ tay. “Tôi nghi ngờ còn có

những tên côn trùng khác đang chạy trốn, xin lệnh lập tức truy tìm trên

toàn Windsor.”



Tô Di dự liệu quả không sai, đúng là vẫn còn côn

trùng ẩn nấp ở Windsor này, ước tính số lượng phải trên hai mươi con. Từ phi thuyền Trùng tộc bị bắn rơi trên bờ cát, đám côn trùng chạy trốn

đến một nơi ngoài đất liền cách đó hơn một kilômét. Lăng Tranh mai phục, bắt được năm con trong số đó. Mà trước mặt Tô Di lúc này, đám côn trùng như thuỷ triều dâng, nhanh chóng bò đến, tấn công đoàn du khách.



Trong khoảng một kilômét đường bờ biển, cứ cách mỗi bước chân lại có một xác

người nằm rải rác. Máu tươi tanh tưởi nhuốm đầy bờ cát trắng. Lực lượng

quân sự vũ trụ vẫn chưa tới, lực lượng phòng ngự mặt đất căn bản vô

phương chống lại bọn Trùng tộc hung hãn đó. Cứ tiếp tục với tốc độ này,

bọn chúng nhất định sẽ gây ra đại hoạ kinh khủng cho loài người. Nhưng

cuộc tấn công của Trùng tộc đã bị chặn đứng ngay trước đường lớn dẫn

thẳng vào dinh thự của chính phủ Windsor. Hai mươi xác côn trùng xếp

đống trên một cỗ xe ngựa trên đường lớn, máu tươi chảy ướt mặt đường.

Năm mươi gã quân cảnh mặc quân phục đen tuyền, tay cầm súng, lạnh lùng

nhìn kẻ thù dị tộc vừa chết dưới họng súng vô tình của mình.



Trưởng Toà thị chính Windsor cúi thấp đầu, tiến về phía một vị quan chức cấp

cao, trong lòng vẫn hết sức sợ hãi, nói: “Cục trưởng đúng là đoán việc

như thần, lệnh cho quân cảnh bố trí hoả lực tăng cường, cứu bọn thuộc hạ khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng, chiến dịch này coi như thành công mỹ

mãn...”



Thương Chủy không để tâm đến những lời nói xu nịnh của

bọn họ, trong bộ quân phục màu đen tuyền, anh ta đứng trên tầng hai của

Toà thị chính, lẳng lặng giương ống nhòm quan sát phía đằng xa.



Mộ Tây Đình phẩy tay, ra hiệu cho gã viên chức kia ra ngoài rồi tiến lên

trước, thấp giọng hỏi: “Cục trưởng, ngài thấy có gì khác thường sao?”



Thương Chủy hạ ống nhòm xuống, thần sắc hết sức khó hiểu, đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy khẽ nheo lại. “Chúng ta sắp gặp lại Mèo Con rồi...”