Mèo Hoang

Chương 13 : Dạ tiệc biểu dương

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trong mắt Tô Di, vũ

trụ rộng lớn chưa bao giờ xinh đẹp, lộng lẫy như hôm nay. Ngay giây phút đầu tiên khi bước vào boong thuyền, cô đã phát hiện bầu trời đêm nay

đẹp không gì sánh được.



Đám đàn ông ai nấy đều mặc quần đen dài,

áo trắng, thân hình cao to, lực lưỡng dung mạo anh tuấn, sáng ngời. Bọn

họ xếp hàng chỉnh tề, nghiêm trang chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực theo đúng chuẩn mực của bậc quân nhân, trước mặt là những máy bay

chiến đấu hiệu Tuyết Phong.



Liên Đạc trong bộ quân phục chỉnh tề, cũng đứng chắp hai tay sau lưng nheo mắt nhìn Tô Di tiến đến gần. Lăng

Tranh đứng sau Hạm trưởng ngực vẫn còn quấn băng gạc, trên mặt có vài ba vết xước nhàn nhạt nhưng vẫn nở nụ cười vô cùng khí khái. Các binh sĩ

hậu cần mặt đất và các sĩ quan kỹ thuật đều đứng ở lan can tầng hai, cúi đầu chăm chú quan sát mọi việc diễn ra dưới boong thuyền. Tô Di ngước

mắt nhìn, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn cô bằng ánh mắt rất mực ôn

hòa. Cô hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Liên Đạc. Liên Đạc liếc nhìn

cô một cái, nhận một đôi quân hàm hình giọt nước từ tay Hạm phó, cài lên cầu vai áo của cô.



“Chúc mừng cô, Thiếu úy!”



Giọng nói

của Tô Di hơi run rẩy: “Cảm ơn Thượng tá!” Cô nhanh chóng giơ bàn tay

phải ngang thái dương, ngay cả Liên Đạc và tất thảy binh lính không quân cũng đều nhất loạt hướng về phía cô, chào theo nghi thức quân đội.



“Đêm nay là của cô, Trung úy. Nhưng đừng uống say quá, ngày mai còn phải tới Tòa thị chính tinh cầu Hy Vọng để nhận biểu dương nữa đấy!” Liên Đạc

vừa dứt lời, đám đàn ông trẻ tuổi đã ồ ạt xông lên, bỏ lại anh ta và Hạm phó ở phía sau. Trong nháy mắt, Tô Di đã bị đám đàn ông lực lưỡng, cao

hơn cô hẳn một cái đầu vây quanh. Ai nấy đều cười rất sảng khoái. Cô

cũng không nhịn nổi cười. Đây là đêm của cô. Cô đã thông qua buổi sát

hạch cơ bản và được Hạm trưởng công nhận. Từ nay về sau, cô chính thức

trở thành sĩ quan quân Liên minh.



Đáng tiếc rằng đó chỉ là tạm thời.



Nhưng ít ra, đêm nay và những năm tháng sau, cô vẫn còn được giữ chức danh này.



“Tiểu Di, bọn tôi đã nghĩ cho em một biệt danh.” Lăng Tranh đặt tay lên vai cô, kéo đi. “Lại đây!”



Tô Di bị bọn họ đẩy tới trước một chiếc Tuyết Phong đã để ở đó từ lâu. Chỉ thấy trên thân nó là dòng chữ đỏ vô cùng bắt mắt, nét chữ phóng khoáng, rồng bay phượng múa.



“Cô có thích biệt danh này không?” Có người thích thú hỏi.



“Tiểu...” Tô Di chưa nhận được nhiều mặt chữ, huống chi đây là lối viết thảo, cô

không nhìn ra, liền nhíu mày hỏi: “Tôi không biết hai chữ phía sau.”



“Tiểu Văn Manh[1].” Sắc mặt Lăng Tranh lập tức trở nên nghiêm túc. “Em thấy có hợp lý không?”



[1] Có nghĩa là “tiểu mù chữ”, “đồ mù chữ”.



Tô Di: “…”



Đám đàn ông liền bật cười ha hả.



Lý Tích Trung đứng ở một bên, anh ta vốn là người hiền lành, không đồng

tình, liền nói: “Đừng trêu chọc cô ấy nữa!”, rồi quay sang Tô Di, vẻ mặt hết sức ôn hòa. “Là một danh hiệu vô cùng mạnh mẽ - Mèo Hoang Nhỏ!”



Mọi người nhất loạt nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cô.



Tô Di: “…”



“Biệt danh này rất phù hợp, chính tôi đã nghĩ ra cái tên này đó!” Lăng Tranh

bỗng nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói. Hơi thở của anh ta phả vào

mặt cô nóng hổi. “Tiêu diệt được một phi thuyền của Trùng tộc, một con

côn trùng! Còn nói em không phải “hoang” ư?”


Có những người, trời sinh ánh mắt có thể uy hiếp được người khác. Gã đàn ông trong bộ quân phục màu đen tuyền

kia, mặc dù đứng cách xa như vậy, cô thậm chí còn không nhìn rõ vẻ mặt

anh ta, anh ta cũng chưa chắc đã nhìn thấy cô, nhưng cô lại vẫn có thể

cảm nhận được ánh mắt sắc bén, lợi hại của anh ta ở khắp mọi nơi. Bất

luận cô đứng hay ngồi, bất luận cô ở gần hay xa cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của người ấy.



Các viên sĩ quan bên cạnh cô đi tới

đi lui. Các cô gái xinh đẹp chỉ cần để lộ dáng vẻ tươi cười, dịu dàng, e lệ thôi là những người đàn ông đó sẽ bước nhanh tới mà mời các cô khiêu vũ. Tuy các cô gái danh giá sẽ không được gả cho những quân nhân cấp

thấp, mà những sĩ quan cấp thấp này cũng chưa chắc đã ưa thích mấy cô

nàng con nhà quyền quý kia, nhưng trong buổi dạ tiệc lung linh như vậy,

họ chẳng tiếc những giây phút lãng mạn cùng nhau. Trong nháy mắt, ngay

cả Lăng Tranh cũng đã tìm được một cô gái danh giá để cùng khiêu vũ. Nét mặt anh ta sáng ngời, chạy đi chạy về như một làn gió xuân phơi phới.



“Cô ấy hẹn tôi chút nữa ra ngoài uống rượu.” Lăng Tranh nháy mắt với mọi

người, đám đàn ông hiểu ý, liền phá lên cười một cách thô bỉ.



Lăng Tranh nhìn Tô Di nãy giờ vẫn trầm mặc, nói: “Mèo Hoang Nhỏ, em đừng có ghen đấy, trái tim tôi vẫn ở nơi này!”



Tô Di tự rót đầy ly của mình, không thèm quan tâm tới anh ta. Ngồi thêm

một lúc, cô lại thấy đám đàn ông đi săn gái đẹp trở về, ngồi trên sofa,

mặt ai nấy đều tươi cười hớn hở. Có người tỏ ra đắc ý, có người tươi

cười kỳ lạ, xem ra ai nấy đều đã có thu hoạch riêng.



“Tôi nói

này, tối nay, chúng ta ai cũng đều đi tìm niềm vui riêng, bỏ lại Mèo

Hoang Nhỏ ngồi đây một mình, như vậy thật không tốt, đúng không?” Có

người lên tiếng.



“Mèo Hoang Nhỏ, nói đi, em thích ai, người ấy đêm nay sẽ theo em về.”



“Như vậy không được…” Lập tức có người lên tiếng phản đối.



“Ai nói tôi không có người chăm sóc?” Tô Di bỗng nhiên đứng bật dậy.



Thực ra, cô bắt buộc phải đứng lên. Ánh mắt của người đó chưa từng nhìn qua

bên này, nhưng dường như có thể xuyên thấu khắp nơi. Toàn thân cô cứng

ngắc. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ căng thẳng mà phạm

phải sai lầm mất.



Lăng Tranh sớm đã chú ý tới vẻ mặt Tô Di liền

dõi mắt theo ánh nhìn của cô. Nhìn xuyên qua phòng tiệc rộng lớn sang

đoạn hành lang rộng bên cạnh, trên dãy sofa nằm khuất trong góc, có một

người đàn ông áo đen đang ngồi yên lặng, ngón tay kẹp một điếu xì gà,

lặng lẽ hút. Ánh đèn sáng lấp lánh phác họa vóc dáng cao lớn của anh ta, chỗ sáng chỗ tối, khiến anh ta càng có vẻ khó gần. Tuy không nhìn rõ vẻ mặt nhưng nhìn cách anh ta tùy ý ngồi trên sofa, đôi chân dài thẳng

tắp, một cánh tay đặt hờ lên tay vịn, chiếc khuy màu bạc trên cổ tay áo

lóe sáng dưới ánh đèn, cũng đủ thấy anh ta thuộc tầng lớp nào trong xã

hội.



Có hai gã quân cảnh đứng im lặng trong một góc nhỏ, nếu

không tỉ mỉ quan sát thì không thể phát hiện ra. Thân phận của người đàn ông kia đã quá rõ ràng. Khí chất của anh ta không hề giống những quân

nhân trẻ tuổi bọn họ, mặc dù trông anh ta vẫn còn rất trẻ, nhưng toàn

thân lại toát lên vẻ lạnh lùng cùng hơi thở trầm ổn khác thường.



“Cục trưởng cục An ninh?” Có người thở dài nói. “Nghe nói, đêm nay anh ta

mới chỉ khiêu vũ cùng nữ Phó thị trưởng tuổi ngoại tứ tuần thôi.”



“Các anh có muốn đánh cược không?” Tô Di cất giọng nói.



“Đánh cược gì?”



“Đánh cược anh ta sẽ khiêu vũ với tôi.”