Mèo Hoang

Chương 102 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đó là một ngày nắng dịu, bầu trời trong xanh như màu nước biển, chỉ có điều yên tĩnh hơn biển rất nhiều.



Tô Di và Xoa Muội bước xuống xe. Tô Di dẫn theo con trai nhỏ mới được một

tuổi rưỡi, đôi chân bé nhỏ bước đi rất nhịp nhàng. Ba người, hai lớn một nhỏ bước đi trên con đường lát đá dẫn thẳng lên núi. Xoa Muội đội một

chiếc mũ rộng vành, mái tóc dài lượn sóng, chiếc quần short màu hồng

nhạt làm tôn nên đôi chân dài, xinh đẹp động lòng người. Mái tóc đen của Tô Di cột kiểu đuôi ngựa, cô đội mũ lưỡi trai, trang phục cũng hết sức

tinh tế, gọn gàng, làm tôn lên vẻ thanh tú, dịu dàng.



Tô Di nghi hoặc nhìn ngôi biệt thự đứng sừng sững trước mặt, “Kỳ Lân chuyển qua đây từ bao giờ vậy?”



Xoa Muội cười hì hì. “Anh ấy nói phong cảnh rất đẹp, tương lai hai chúng em sẽ sinh con ở đây.”



Tô Di vuốt ve bàn tay trắng mịn, mềm mại của con trai, không tưởng tượng được con trai của Kỳ Lân và Xoa Muội sẽ như thế nào.



Con của Người máy và Loài người.



Nhưng dường như Xoa Muội không buồn để tâm đến nên cô cũng không nhiều lời.

Hôm nay, cô và Xoa Muội đưa con trai đi chơi ngày đạp thanh, đến khi mệt mỏi thì qua nơi này nghỉ ngơi. Quả thực, phong cảnh ở đây thực sự rất

tuyệt, Kỳ Lân thật biết hưởng thụ.



Ngôi biệt thự màu trắng sữa

dưới ánh nắng dìu dịu trở nên mờ ảo và lung linh hơn hẳn. Không gian

trong núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót

véo von. Ba người đạp trên những phiến lá khô, nghe giòn giã vui tai.

Nhưng giữa rừng núi xanh thẳm này, các cô lại nghe thấy tiếng bước chân

mơ hồ,



Có người ư?



Tô Di ôm lấy con trai, cùng Xoa Muội đi vòng quanh ngôi biệt thự thăm dò liền thấy Hình Kỳ Lân khoác trên mình

bộ quân phục màu bạc, đứng trên thảm cỏ trước ngôi biệt thự, đang quay

đầu nhìn qua. Vừa thấy các cô, vẻ mặt nghiêm trang của anh ta lập tức

giãn ra, để lộ thần sắc tươi tỉnh, ấm áp.



“Sao hai người lại đến đây?” Anh ta nói với giọng bình thản.



Ánh mắt của Tô Di nhìn ra một điểm phía sau cách hắn hơn mười mét. Cuối

khoảng sân, một người máy kim loại đang quay lưng về phía các cô, bước

đi trên con đường nhỏ trong rừng. Tô Di nheo mắt tập trung nhìn kĩ. Ánh

mặt trời của buổi hoàng hôn rọi xuống thân thể người máy kia, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Kim loại sáng loáng như nước nhưng lại không thể

khiến đường nét của hắn mềm mại đi chút nào, ngược lại, tấm lưng cùng

đôi chân dài thẳng tắp lại lộ ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng.



“Chờ một chút!”



Tô Di vừa dứt lời, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Xoa Muội

không hiểu chuyện gì xảy ra, còn vẻ mặt của Kỳ Lân lại giống như bị

người ta đánh trúng một cú, trở nên ngây ngốc. Nhưng người máy kia như

thể không hề nghe thấy tiếng cô gọi, chân bước nhanh hơn, loáng cái đã

biến mất sau rừng cây.



“Mẹ, mẹ, mẹ, đau quá!” Hàng mày nhỏ của Mạnh Dao bỗng nhiên nhíu lại, sợ hãi òa khóc trong lòng Tô Di.



“Sao vậy con yêu?” Tô Di kinh hãi, cúi xuống nhìn, vừa bực mình vừa buồn

cười. Hóa ra ban nãy, Xoa Muội hái vài chiếc lá cho Mạnh Dao chơi, nó

lấy chiếc lá quấn vào ngón tay cái của mình, không ngờ bị xiết đau nên

òa khóc.
kiện tiên quyết là chị phải tương đối mạnh.”



“Em sử dụng rồi à?” Tô Di hỏi.



Xoa Muội đỏ mặt, đáp: “Có đôi khi, trong lúc làm chuyện đó… giao hòa từ trong ra ngoài… tương đối kích thích.”



Tô Di bật cười.



Có lẽ, đây chính là cách để người máy giao hòa cả linh hồn lẫn thể xác. Hai trường năng lượng hợp lại làm một.



Dựa theo phương pháp mà Xoa Muội truyền đạt, Tô Di quyết định đem đến một

niềm vui lớn cho Mạnh Hi Tông. Sau khi cô sống lại, đây là lần đầu tiên

hai người thân mật. Mạnh Hi Tông vô cùng chuyên tâm. Mà thân thể cô đã

được cải tạo nên anh tựa hồ cũng buông thả hơn nhiều. Thế nên Tô Di mới

biết, Mạnh Hi Tông từng phải đè nén như thế nào. Cho đến hôm nay, cô có

thể hoàn toàn thừa nhận, anh mới không hề kiêng kị gì mà buông thả trên

người cô.



Khi dục vọng lên đến đỉnh điểm, Tô Di âm thầm sử dụng

trường năng lượng, giống như điều khiển một con rắn, lẳng lặng tiến vào

anh. Anh ngẩng gương mặt nhễ nhại mồ hôi lên nhìn cô mỉm cười. Anh nhạy

bén nhận ra tiểu xảo của cô, liền thả lỏng trường năng lượng của mình,

hòa vào cùng cô. Thân thể quấn quýt, năng lượng hòa quyện, khiến thể xác và tinh thần của hai người đạt đến mức hòa hợp mãnh liệt chưa từng có.

Đến khi khoái cảm dâng trào, Tô Di âm thầm tăng sức lực, trường năng

lượng của cô không được coi là đặc biệt mạnh mẽ, chỉ giống như một đợt

thủy triều xâm nhập vào sâu thẳm tâm hồn Mạnh Hi Tông.



Sau cảm

giác mãnh liệt bất ngờ, đột nhiên, Mạnh Hi Tông mở choàng hai mắt, gần

như mạnh mẽ ép ngược trường năng lượng của Tô Di ra ngoài. Nhưng đã chậm mất rồi!



Tô Di giống như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, nhưng

cô lại né được về phía sau, lưng và eo va thẳng vào tường. Cô ngẩng đầu

nhìn Mạnh Hi Tông. Sau giây phút mê man ngắn ngủi, sắc mặt cô vô cùng

đau đớn.



Mạnh Hi Tông gần như nhào tới, ôm chặt cô vào lồng ngực: “Bã xã, em…”



Tô Di ngơ ngác nhìn anh. “Tất cả những điều đó đều là thật sao?”



Những ký ức chôn sâu trong trường năng lượng của anh, những hình ảnh cô vô

tình thăm dò mà biết được: Tô Di kiêu ngạo, ương ngạnh kia; Tô Di bi

thương, khốn cùng kia; còn cả những xác chết nằm la liệt trên mặt đất,

giống như lần người máy tấn công trước đây.



Mạnh Hi Tông trầm mặc, hai tay siết chặt.



Toàn thân Tô Di cứng đờ, ra sức muốn thoát khỏi anh. Anh càng ôm cô chặt

hơn. Tô Di tức giận, ở trong lòng anh, quát lớn một tiếng: “Buông ra!”



Đổi lấy chỉ là vòng tay anh càng siết chặt hơn.



“Anh để em yên tĩnh một chút được không?” Tô Di nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, “Có lẽ, em nên gọi anh là… Hình Diệu?”



Sắc mặt Mạnh Hi Tông tái xanh.