Mèo Hoang

Chương 101 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hình Nghị nhíu mày.



Hắn không biết những huấn luyện cận chiến được rèn luyện từ nhỏ đã khiến

cậu thiếu niên này luôn mong được đánh một trận như một người đàn ông

thực thụ. Cơ hội vất vả lắm hôm nay mới có được lại bị Hình Nghị ngang

nhiên bóp chết. Giống như thể gắng sức đánh một cú nhưng lại đụng phải

bịch bông mềm xốp, vô cùng hụt hẫng. Cậu thiếu niên đang ở giai đoạn cực điểm của thời kỳ nổi loạn, mặc dù biết Hình Nghị ra tay để giúp mình,

cũng biết mình không nên khiêu khích nhưng giọng điệu khó có thể tự

nhiên được.



Cô bé cầm lấy cánh tay cậu ta, nói: “Em còn không mau nói cảm ơn đi. Cảm ơn chú đã cứu mạng chúng cháu. Về nhà chị sẽ mách mẹ em.”



Nghe thấy cô bé nhắc tới mẹ, cậu thiếu niên mới hơi cảm

thấy xấu hổ, quay sang Hình Nghị, nói với vẻ miễn cưỡng: “Cảm ơn chú!”

Nói xong, còn kìm không được nỗi tiếc hận, nắm chặt tay lại.



“Muốn đánh nhau à?” Hình Nghị nhìn vẻ mặt cậu bé, bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, liền cất lời hỏi.



“Vâng!” Hai mắt cậu bé sáng lên, ánh nhìn lướt qua cơ thể tráng kiện của Hình Nghị. “Thân thủ của chú rất tốt đúng không?”



Hình Nghị thấy đôi mắt sáng rực của cậu bé, tâm trạng bỗng vui hẳn lên. “Đánh đi!”



Sau khi Kỳ Lân dạy dỗ hai tên to gan dám trêu ghẹo Xoa Muội xong, vừa quay

đầu lại đã không thấy bóng dáng của Hình Nghị và Mạnh Dao đâu. Anh ta

nhất thời cảm thấy hơi bất an. Chắc Hình Nghị không còn nhớ Mạnh Dao nữa đâu nhỉ? Tại sao hai người lại cùng biến mất chứ?



Hắn lấy điện thoại di động ra. Sau vài hồi chuông mới có người bắt máy. Giọng Hình Nghị vẫn trầm tĩnh như cũ. “Có việc gì?”



Kỳ Lân cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Anh hai, anh đang ở đâu vậy? Đứa bé ban nãy đâu rồi?”



“Chúng tôi đang ở bãi đỗ xe.” Dứt lời, Hình Nghị cúp máy luôn.



Kỳ Lân không sao hiểu được. Tại sao hắn lại nói là “chúng tôi”?



Đến khi anh ta và Xoa Muội cùng chạy tới bãi đỗ xe rộng lớn ngoài quán bar, hai người nhất thời đều ngẩn ra.



Con gái lớn của Giản Mộ An đứng một bên, vẻ mặt hết sức kích động, nắm chặt tay hô to: “Mạnh Dao cố lên!”



Mạnh Dao ngửa mặt, nằm trên mặt đất, dưới ánh trăng, mặt mũi cậu ta bầm dập, trông rất bắt mắt, cố gắng chật vật muốn đứng lên nhưng lại ngã lăn ra.



Hình Nghị đang đứng trước mặt cậu ta, lạnh lùng đưa mắt nhìn: “Sao vậy? Không đánh nổi nữa à?”



Mạnh Dao lại cười, tiếng cười trong trẻo của một cậu bé thiếu niên. “Chú

này, chú lợi hại thật đấy! Lợi hại như ba cháu vậy! Cháu chịu thua!”



Hình Nghị nghe thấy thế, khóe miệng từ từ cong lên, cánh tay dài duỗi ra, Mạnh Dao nắm lấy tay hắn, mượn lực để đứng lên.



Kỳ Lân yên lặng nhìn hai người có vẻ hết sức hòa thuận. Xoa Muội đứng bên

cạnh khẽ buông tiếng thở dài, vỗ vai anh ta, nói: “Anh chết chắc rồi!”



Đêm đó, sau khi hai người đưa Mạnh Dao và Giản Man Man vào khách sạn, đầu

tiên, Kỳ Lân nhân lúc không có Hình Nghị, lén khuyên Mạnh Dao: “Cháu

đừng tìm chú ấy đọ sức nữa được không? Chú ấy rất bận, không có thời

gian dành cho cháu đâu.”



Mạnh Dao híp mắt, nói: “Cháu không quan tâm chú ấy là ai. Cháu với chú ấy đã hẹn thời gian tái đấu rồi!”



“…” Sắc mặt Kỳ Lân trầm hẳn xuống. “Cháu còn lén ra ngoài nữa, chú sẽ mách ba mẹ cháu đấy!”



“Ai lén trốn đi chứ?” Mạnh Dao khinh bỉ liếc nhìn anh ta. “Mẹ cháu còn muốn cháu ra ngoài sống tự lập nữa kìa.”



“…” Kỳ Lân quay đầu tìm Hình Nghị. “Đứa bé này là con trai của bạn em, anh đừng làm nó bị thương đấy!”



“Tôi tự biết chừng mực.” Hình Nghị tắm xong, tinh thần nhẹ nhàng, khoan

khoái, tâm trạng tựa hồ cũng không đến nỗi tệ. “Tôi cũng không quan tâm

cậu ta là con trai của ai.”



“Sao anh có thể phí sức vì một đứa trẻ cơ chứ? Anh muốn đánh nhau thì đánh với em này!”



Kỳ Lân thất bại trong việc khuyên nhủ hai người, chỉ có thể tự bảo vệ

mình, ngày hôm sau, dứt khoát đưa Xoa Muội đi du lịch nước ngoài, giả bộ việc này không liên quan gì đến mình. Đồng thời, thấy anh hai lấy lại

được niềm vui đã đánh mất nhiều năm nay, Kỳ Lân cũng cảm thấy mình không nên xía vào chuyện này.
Hình Nghị được sắp xếp ngủ trong một gian phòng dành cho khách. Mạnh Hi Tông khởi động trường năng lượng,

che giấu tiếng bước chân và hơi thở của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng

ra.



Thân thể cao lớn của Hình Nghị bình thản nằm trên giường, hai tay đặt trên ngực, Nếu như lúc này có người khác tiến đến, Hình Nghị

với tính cảnh giác cao sẽ lập tức giật mình tỉnh giấc, nhưng thân thủ

của Mạnh Hi Tông quá lợi hại, trường năng lượng mạnh mẽ là vậy nhưng lúc tản ra lại cực kỳ ôn hòa, khiến Hình Nghị ngủ say hơn.



Mạnh Hi

Tông đi tới bên giường, cúi đầu nhìn hắn. Chủng tộc thù địch, kẻ thù

ngày xưa, bây giờ lại trở thành cấp dưới đắc lực, hết sức trung thành.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ như phủ lên mặt hắn một lớp lụa mỏng nhàn

nhạt. Hàng lông mày đen rậm cau lại, tựa hồ đang gặp phải một giấc mơ vô cùng đau khổ, đè nén. Mạnh Hi Tông khẽ nảy ra một ý, liền nhẹ nhàng đặt tay lên đầu ngón tay của hắn, trường năng lượng khẽ khàng bí mật lén

vào thân thể hắn.



Đêm nay, cảnh tượng trong giấc mơ của Hình Nghị còn rõ ràng hơn bất cứ ngày đêm nào trong suốt mười năm qua.



Đều là cảm giác đau khổ cùng cực.



Cảnh tượng trong những giấc mơ trước đây đều rất mơ hồ, chỉ có giọng nói của một người đàn ông nào đó cứ văng vẳng trong đầu hắn, hắn lại hoàn toàn

không nghe rõ. Lại có vài hình ảnh chợt lóe lên rồi lập tức biến mất,

dường như có vẻ rất thích thú, xúc động, đau khổ và cả đoạn tuyệt, nhưng căn bản không thể cảm nhận rõ ràng. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên

trán hắn đầm đìa mồ hôi.



Nhưng đêm nay, hắn lại mơ một giấc mộng

hết sức rõ ràng. Hắn mơ thấy mình biến thành đôi mắt, một đôi mắt có mặt ở khắp nơi. Hắn nhìn thấy phía trước là một căn nhà xa hoa, có một gã

đàn ông loài người xa lạ, lại còn càn rỡ mặc bộ quân phục Sĩ quan chỉ

huy của hắn, gương mặt vô cùng anh tuấn, đứng thẳng, ngắm nhìn phong

cảnh loáng thoáng tiếng nước chảy tí tách trước mặt. Hình Nghị thầm nghi hoặc, lúc này lại thấy người đàn ông đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe

miệng khẽ cong lên, nở nụ cười. Chẳng biết vì sao, Hình Nghị ở trong

mộng đột nhiên lại cảm thấy xót xa trong lòng. Là cảm giác đau đớn thực

sự. Nhưng người máy sao có thể biết đau?



Cặp mắt đó lại chăm chú

nhìn người đàn ông kia. Nhìn theo mắt anh ta, Hình Nghị thấy một cô gái

khoác trên mình bộ váy đỏ rực, đang chậm rãi tiến tới gần người đàn ông. Gương mặt cô gái đó rất mơ hồ. Hắn thấy người đàn ông kia vươn cánh tay dài, ôm lấy chiếc eo thon của cô gái, sau đó cúi xuống, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn sâu. Cô gái đó tựa như một đóa hoa bừng nở trong lòng

người đàn ông ấy. Bọn họ ôm nhau thật chặt, tựa như đôi tình nhân si mê

quấn quýt nhất, tựa như vĩnh viễn không bao giờ chia xa.



Hình

Nghị không biết tại sao mình lại mơ thấy đôi nam nữ này. Nhưng hình ảnh

ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, như thể có người đã từng dùng dao

khắc vào lòng hắn từng nhát, từng nhát một. Trong lúc hoảng hốt, hắn cúi đầu, lại thấy mình đang đứng ở ven hồ. Trên mặt nước phản chiếu hình

ảnh chiếc đầu và thân thể kim loại của hắn, dưới sóng nước càng trở nên

bóng loáng đến ảm đạm. Dưới đôi mắt màu đỏ được cấu tạo từ tinh thể

silic, hai dòng lệ nóng không biết từ lúc nào đã rơi xuống.



Người máy, sao có thể có nước mắt?



Hắn hốt hoảng ngẫm nghĩ. Thì ra, đó là người duy nhất tôi yêu, người duy nhất tôi quên… trong trăm nghìn năm qua.



Nhưng đó là cái gì? Rốt cuộc là cái gì kia chứ?



Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, sắc mặt Hình Nghị rất tệ. Bị Mạnh Dao kéo đi ngắm mặt trời mọc về, ăn sáng xong, hắn liền cáo từ.



Mạnh Hi Tông nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chỉ biết ôm chặt người phụ nữ mà mình yêu thương vào lòng.



Khi Hình Nghị về đến nhà, Hình Kỳ Lân đã đợi ở đó từ lâu. Anh ta còn dẫn

theo một cô gái thực sự rất giống với yêu cầu của Hình Nghị: thanh tú,

xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, đôi mắt to, sáng ngời.



Hình Kỳ Lân ở chơi một lúc rồi cáo từ. Đêm nay, Hình Nghị giày vò cô gái cả

đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mãi đến tận

lúc mặt trời xuống núi mới tỉnh lại. Cô gái có vẻ căng thẳng, sợ sệt

ngồi bên giường không biết nên làm gì. Hình Nghị xua xua tay, ý bảo cô

muốn làm gì cứ làm. Sau đó, hắn đốt thuốc, nghĩ vẩn vơ.



Trên người những cô gái này luôn thiếu một thứ gì đó.



Là thứ gì chứ?