Mèo Hoang
Chương 100 :
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Năm Liên minh thứ 2401.
Tòa nhà Người máy huy hoàng như thể một người khổng lồ màu bạc đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố Hy Vọng.
Trong phòng làm việc của Sĩ quan chỉ huy trên tầng cao nhất, một người đàn
ông cao lớn, mặc bộ quân phục phẳng phiu ngồi ngay ngắn trước bàn làm
việc. Tóc đen, mắt đỏ, dung mạo hết sức tuấn lãng. Dưới hàng lông mày
rậm, đôi mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn báo cáo quân sự trước mặt.
Cửa tự động từ từ mở ra, một chàng trai trẻ cũng có dáng vóc cao lớn tương
tự, trên khuôn mặt màu đồng, đôi mắt xanh lam của anh ta mang ý cười ấm
áp.
“Anh hai, vẫn đang làm việc à?” Anh ta đến trước bàn Sĩ quan chỉ huy.
Hình Nghị ngẩng đầu, nhìn anh ta, hỏi: “Có việc gì?”
Hình Kỳ Lân từ lâu đã biết hắn rất kiệm lời, tính tình lại khô khan, cũng
không quan tâm tới sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn, trái lại nhìn
thẳng vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Hình Nghị, nói: “Sao sắc mặt
anh kém vậy?”
Ánh mắt của Hình Nghị lần nữa trở về màn hình máy tính, nói với giọng thờ ơ: “Ừm, nằm mơ nhiều quá!”
Rất lâu về trước, hai người đã từng thảo luận về vấn đề giấc mơ của người
máy. Tuy dựa trên nguyên lý mà nói, người máy sẽ không phát sinh yếu tố
này. Nhưng khi Hình Nghị ở trạng thái người máy bản thể vẫn thường xuyên nằm mơ. Khi đó, hắn thường mơ thấy cảnh tượng liên quân tấn công hành
tinh mẹ của Người máy, Đế quốc phút chốc bị hủy diệt.
Hình Kỳ Lân vì thế mà hiểu ra. “Anh lại mơ thấy Đế quốc bị hủy diệt à?”
Hình Nghị hơi ngừng lại một chút, cau mày, nói: “Không, không phải là giấc mộng đó.”
Hình Kỳ Lân hơi kinh ngạc, giấc mơ thế nào mà lại có thể quấy nhiễu hắn đến
vậy? Có thể vì thấy hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này, Kỳ Lân không dám hỏi thêm. Nếu như giấc mơ đó có liên quan tới người phụ nữ kia thì
nó chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, anh ta không thể chạm vào, cũng
không thể tỏ vẻ khác thường được.
Vì thế, Kỳ Lân cười, nói: “Anh hai, hôm nay là ngày giải phóng Liên minh, trong thành phố rất đông vui, anh đi cùng em chứ?”
“Không có hứng thú!” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Điện hạ cũng khởi xướng người máy nên gần gũi với loài người, ngày giải
phóng mà anh không chung vui với dân chúng, sẽ bị báo chí Liên minh đả
kích đấy!” Hình Kỳ Lân thuyết phục bằng mọi cách. “Hơn nữa, anh em ta
lâu lắm không tụ tập rồi!”
Nghe anh ta nhắc tới điện hạ, Hình Nghị rốt cuộc cũng trầm mặc giây lát rồi tắt màn hình máy tính đi, đứng dậy.
“Tất cả vì Đế quốc.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Đúng, tất cả vì Đế quốc!” Hình Kỳ Lân dở khóc dở cười, đưa hắn rời khỏi phòng làm việc.
Trong bóng đêm, tinh cầu Hy Vọng hiện ra thật rực rỡ với ánh đèn neon ngũ sắc sáng chói như hai mắt yêu tinh, tiếng người cười nói ồn ào, náo nhiệt,
nghe như hơi thở của loài ma quỷ.
Hòa bình đã được mười năm. Ngày này hàng năm được quy định là ngày giải phóng, cả nước đều nghỉ ngơi ăn mừng. Trên đường có rất nhiều đám người bá vai bá cổ, đi tới đi lui,
trong đó có người, cũng có người máy mang hình dáng con người, mắt đỏ
sậm.
Sau khi các chủng tộc chung sống hòa bình, tổng thống Liên
minh và Vua Người máy ban bố pháp lệnh đoàn kết. Người máy mô phỏng hình người phải giữ nguyên đôi mắt đỏ để phân biệt. Dưới sự nỗ lực của Du
Mặc Niên, Mạnh Hi Tông, Đại Bích, Hình Nghị, Cố Vũ Khanh, các chủng tộc
đều chung sống yên ổn, hòa bình. Từ thời kỳ Người máy chiếm đóng đã có
Dám trêu ghẹo vợ tao à?” Hai mắt Kỳ Lân nhất thời bốc lửa. Ngoài cảm
giác tức giận, hắn lại có vẻ hết sức hưng phấn. Một là những gã này sao
có thể là đối thủ của Tướng quân Người máy, anh ta lại có thể tỏ vẻ anh
hùng ở trước mặt Xoa Muội rồi. Hai là đã lâu chưa được đánh nhau, anh ta đã nóng lòng muốn vận động một trận.
Anh ta vừa mới bước đi vài
bước, bên này lại nghe thấy tiếng “choang choang” giòn tan vang lên.
Những tên cường tráng bao vây cậu thiếu niên kia đã đập vỡ chai bia.
Thấy vẻ khó xử trên mặt Kỳ Lân, Hình Nghị lạnh nhạt nói: “Ở đây cứ giao
cho tôi.”
Kỳ Lân hơi do dự, nhưng nghĩ một ngày nào đó chắc chắn
Hình Nghị và gia đình Mạnh Hi Tông cũng sẽ đối mặt với nhau, anh ta dứt
khoát gật đầu, rời đi.
Bên này, có rất nhiều người hờ hững đứng
vây quanh xem trò vui. Không ít người nhìn rõ tướng mạo của cậu thiếu
niên đó, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác căng thẳng và thương xót.
Cô bé gái rất xinh xắn đứng ở một góc dãy ghế dài, mặt đẫm lệ, dường như
muốn nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng. Mà những gã đàn ông cao
lớn đang vây quanh cậu thiếu niên kia lại tỏ ra vô cùng hung hãn, nhưng
cậu ta tuyệt không có vẻ kinh hoảng, vẫn hiên ngang ngẩng đầu cười cười
với bọn họ.
“Ai lên trước?” Cậu thiếu niên bày ra tư thế chiến đấu tiêu chuẩn.
Đám đàn ông cường tráng xông lên, bắt đầu đấm đá kịch liệt. Hình Nghị thầm
khinh bỉ. Thứ nhất là khinh thường cậu thiếu niên kia, tuy rằng trông
cậu ta có vẻ đã từng được dạy dỗ trong một gia đình quyền thế nhưng dù
sao cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi. Hơn nữa, những tên lưu manh
hung hãn này thực sự ra đòn còn tàn nhẫn hơn những cao thủ chiến đấu
trong quân đội, e rằng cậu ta sẽ bị thua thiệt rồi. Thứ hai là khinh bỉ
những gã đàn ông cao to này. Đối phó với một tên nhóc con mà lại còn ỷ
đông hiếp yếu, ra tay tàn nhẫn, không chừa lối thoát.
Thân là Sĩ
quan chỉ huy, hắn đương nhiên luôn mang một khẩu súng bên mình. Hắn
không giống Kỳ Lân, tự hạ thấp mình đi đấu võ với hai người đàn ông vớ
vẩn ở bên kia. Hắn chỉ hờ hững rút súng ra, chậm rãi bước tới gần, kề
họng súng vào gáy một tên to con trong số đó.
Gã đàn ông đó cứng
người, chuẩn bị phản kháng. Hình Nghị nhấc một cánh tay lên, đánh trật
khớp vai của tên đó. Tên đó đau đến mức rống lên như một con thú hoang,
những tên khác nghe thấy tiếng kêu đau đớn đó thì đều dừng lại. Còn cậu
thanh niên ở giữa đám người đã ăn mấy đòn nhưng ý chí chiến đấu vẫn rất
quật cường, cũng kinh ngạc ngước mắt nhìn Hình Nghị chằm chằm.
“Cút hết cho tôi!” Hình Nghị lạnh nhạt nói.
Mấy gã đàn ông bỉ ổi này vốn chỉ thấy cô bé xinh đẹp kia đứng một mình, nổi máu càn quấy muốn sờ mó một chút nên mới dẫn tới ẩu đả với cậu thiếu
niên kia. Lúc này, thấy Hình Nghị thì biết chắc gặp phải kẻ mạnh rồi,
cũng rất thức thời, lập tức biến sạch. Đám đông vây xem cũng tản dần,
thế nhưng vẫn có nhiều người vẫn lén nhìn Hình Nghị và đôi bạn trẻ kia.
Hình Nghị thu khẩu súng lại, lạnh lùng nhìn cậu nhóc. Cô bé kia tầm khoảng
mười lăm, mười sáu tuổi, lập tức tiến lên, kéo cậu ta lại, hỏi han: “Em
không sao chứ?”
Tuy đầu vẫn còn đang chảy máu nhưng cậu ta không
hề để ý tới tình trạng của mình, xua tay, nhìn Hình Nghị không chớp mắt. “Chú là ai?”