Mèo Hoang

Chương 99 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Năm Liên minh thứ 2391. Sau khi chiến tranh kết thúc được hai tháng.



Tại dinh thự Tổng thống Liên Linh, thành phố Thiên Không.



Đèn đuốc được thắp sáng trưng trong dinh thự tổng thống của Du gia. Tại con đường riêng dẫn vào ngôi biệt thự trên đỉnh núi đậu đầy limousine, ở

sân bay phía sau ngọn núi có Báo Săn, có Rắn Hổ Mang, có phi thuyền của

Trùng tộc, cũng có cả Quanh Ảnh Thú. Hôm nay, Tổng thống Du Mặc Niên tổ

chức tiệc rượu tại nhà, mời rất nhiều quan khách cấp cao đến dự.



Hai vầng trăng sáng ngần treo trên đỉnh đầu, như thể chỉ cần vươn tay là có thể chạm được tới. Những tia sáng màu trắng bạc vương đầy thảm cỏ,

những quý ông đi giày tây, mặc quân phục chỉnh tề, nắm tay các quý cô

xinh đẹp, trên người đeo đầy những món đồ trang sức tinh xảo, thấp giọng mỉm cười, trò chuyện cùng nhau.



Du Mặc Niên đứng giữa đám đông, vây quanh anh ta hầu hết đều là những người có thế lực nhất trong Liên minh.



Cố Vũ Khanh khoác trên mình bộ quân phục màu lam, nghe nói đó là quân phục của loài người thời thượng cổ. Đôi mắt đẹp hơn cả mắt phụ nữ tựa hồ ẩn

chứa nét cười bí ẩn.



Đại Bích. Có thể cô ta không phải là người

phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây, nhưng chắc chắn là người có phong thái yểu

điệu, thướt tha nhất tối nay. Đôi mắt đẹp, trong veo như nước của cô ta

khiến ai nhìn vào cũng như bị nhấn chìm trong đó. Cô ta đứng giữa đám

đàn ông bọn họ lại càng trở nên nổi bật, xuất chúng.



Giản Mộ An.

Mặc dù nghe nói anh ta vừa kiên quyết tặng chức vụ Sĩ quan chỉ huy cho

Liên Đạc nhưng ở độ tuổi bốn mươi của mình, anh ta vẫn là người nắm thực quyền của đội quân Lính đánh thuê.



Hình Nghị. Khác hẳn với tướng mạo mô phỏng Lâm Tề trước kia, hắn đã đổi sang một thân thể khác nhưng

khí chất vẫn thâm trầm, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.



Cuối cùng,

đương nhiên là Mạnh Hi Tông. Hôm nay, anh mặc bộ quân phục Nguyên soái

màu đen với những sọc vàng, gương mặt điển trai, trầm ổn, đang thấp

giọng thì thầm gì đó với Hình Kỳ Lân đứng bên cạnh, lại chợt ngẩng đầu,

nhìn về một hướng khác.



Anh đang nhìn gì vậy?



Du Mặc Niên

không kìm được, đưa mắt dõi về phía Mạnh Hi Tông đang nhìn. Tâm tư của

những người còn lại cũng hết sức tinh tế. Mặc dù vẫn đang mỉm cười trò

chuyện cùng nhau nhưng ánh mắt lại tựa hồ như có như không liếc về hướng bên kia. Đương nhiên chỉ có duy nhất một đáp án. Đó chính là Mạnh Hi

Tông đang nhìn Tô Di.



Chỉ thấy trên thảm cỏ ở một góc lối vào,

bên cạnh lùm cây cao ngang người um tùm, xanh biếc, một người phụ nữ có

mái tóc đen buông xõa ngang vai, óng mượt như tơ lụa. Chiếc váy màu đen

cô đang mặc ôm sát thân hình lả lướt, làm tôn lên làn da mịn màng, trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp. Cô khẽ ngẩng khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng

lên, đôi mắt đen láy, trong veo động lòng người. Cô đưa mắt nhìn quanh

một vòng, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Bên này, Mạnh Hi Tông đã sải bước

đi tới.



Du Mặc Niên chợt nhớ đến cái ngày cách đây vài năm. Ngày

đó, anh ta vừa mới nhậm chức Thị trưởng thành phố Hy Vọng, Mạnh Hi Tông

cũng dẫn Tô Di đến dự tiệc mừng. Chẳng hiểu sao, đêm ấy, bọn họ đã để


Chưa đầy nửa giờ sau, khi vũ hội còn đang sôi động, Mạnh Hi Tông đẹp trai

ngời ngời lại đứng trước mặt Tô Di, cầm lấy áo khoác của hai người. “Đi

thôi!”



“Được không vậy?” Tô Di hơi giật mình, mới hơn chín giờ, anh là một nhân vật quan trọng mà lại về trước thế này…



“Anh tự biết sắp xếp.”



Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người đến một căn biệt thự nhỏ khác trên

đỉnh núi. Đây cũng là sản nghiệp đứng tên Du thị, sắp xếp để những vị

khách quý ở lại đêm nay. Tầng trên cùng chỉ có hai vợ chồng Mạnh Hi Tông ở. Trở về phòng tắm rửa, Mạnh Hi Tông đã uống một chút rượu mạnh, không ôm cô lên giường ngay mà đưa cô ra ban công sân thượng. Ban công ngoài

trời vô cùng rộng rãi, sạch sẽ, bốn phía đều trưng bày rất nhiều chậu

cây cảnh, màu sắc rực rỡ. Phía trước là khoảng sân lớn, có mái che bằng

thủy tinh, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được cả bầu trời sao.



“Nơi này đẹp thật đấy!” Tô Di hít sâu một hơi, thốt lên.



“Phải, đúng là đẹp thật!” Phía sau, Mạnh Hi Tông bỗng ném chiếc áo khoác lên

đài cao lát đá cẩm thạch màu trắng rồi ôm chầm lấy cô.



“Anh làm gì vậy?” Tô Di trợn tròn mắt.



“Yêu em.” Mạnh Hi Tông bế cô, đặt lên đài, còn anh vẫn đứng ở dưới gờ tường cao bằng nửa người.



“Trời ạ! Sẽ có người thấy đấy!”



“Không có ai đâu!” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn cô đầy trìu mến. “Anh đã cho cảnh vệ đứng gác cả tầng rồi!”



“…”



Tô Di ngửa mặt nằm trên sàn đá lạnh băng, anh như một con diều hâu đen,

hùng dũng chiếm giữ bên trên cô. Trên gương mặt kiên nghị, ánh mắt thâm

trầm vô cùng quyến rũ. Bàn tay to của anh tự do lướt khắp người cô,

nhanh chóng cởi chiếc áo choàng tắm của cô ra, phơi bày cơ thể trắng nõn nà như tuyết.



Nhìn gương mặt đỏ ứng, ánh mắt say mê của cô gái

dưới thân mình giống như một con mèo trắng nhỏ, cứ mặc cho anh đùa

nghịch, chiếm đoạt. Giọng Mạnh Hi Tông đã hơi khàn khàn, anh giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, hôn dọc từ trán xuống. Cơ thể của cô khẽ run rẩy dưới sự kích thích bằng môi lưỡi của anh, dịu dàng đến mức khó có thể kiềm

chế.



Anh khẽ cười một tiếng, thì thầm: “Thấy em và nguời đàn ông khác khiêu vũ, anh tự nhiên nổi cơn ghen!”



Tô Di đang chìm đắm trong ý loạn tình me, khẽ “ưm” một tiếng rồi bật cười. Trong mắt Mạnh Hi Tông, nụ cười đó giống như của yêu tinh thuần khiết,

phút chốc đã khơi dậy tình cảm và ham muốn mãnh liệt nơi anh.



Dưới đài là vườn hoa rộng lớn của biệt thự nhà họ Du. Phía trước là khu tổ

chức yến tiệc, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người cười nói huyên náo. Xa

chút nữa có thể nhìn thấy núi non trập trùng và thành phố đèn đuốc sáng

trưng, mênh mông vô bờ. Vào ban đêm thời bình, thành phố mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, xa hoa khó tả.



Trên đài cao, gió đêm dịu dàng mơn

trớn hai cơ thể đang quấn lấy nhau của hai người. Làn da màu lúa mạch và trắng tuyết, sự cứng rắn và mềm mại, linh hồn và thể xác dùng phương

thức nguyên thủy nhất để biểu đạt sự cố chấp ban sơ của tình yêu.