Mèo Hoang

Chương 98 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Khi Hình Nghị nằm trong khoang năng lượng, hắn không hề cảm thấy cực hình

sắp phải đối mặt có bất cứ ảnh hưởng gì đến mình. Hắn liếc mắt nhìn con

người mà hắn mô phỏng lần cuối cùng. Hình thể của Lâm Tề rất cao to và

cường tráng, tướng mạo oai hùng đến bức người. Chỉ là, trải qua hình

phạt đêm qua, thân thể này chỉ còn là cái xác đầm đìa máu me. Những hình phạt hắn từng áp dụng với Mạnh Hi Tông, hôm nay, hắn đã được nhận lại

toàn bộ. Đương nhiên, như thế vẫn chưa đủ!



Sau khi trải qua đợt

phóng xạ năng lượng cao, tất cả những ký ức từ khi Người máy tấn công

Trái đất sẽ hoàn toàn biến mất. Người đàn ông mà hắn mô phỏng cũng sẽ

chẳng còn vết tích cho thấy sự tồn tại của anh ta trên cõi đời này. Đó

là điều Mạnh Hi Tông mong muốn sao? Hắn thầm cười nhạt.



Có lẽ nhận ra vẻ hờ hững của Hình Nghị, Mạnh Hi Tông đứng ngoài khoang năng lượng, nhìn hắn với vẻ mặt lạnh băng.



"Tôi không giết chết thân thể của anh, cũng coi như để lại cho anh một con

đường sống. Bây giờ, anh còn lời nào muốn nói nữa không?" Ngữ khí của

anh không hề mang vẻ thương hại.



Hình Nghị yếu ớt mà càn rỡ mỉm

cười. Hắn chẳng còn lời nào nói. Thắng làm vua, thua làm giặc. Cả hai

người đều biết, sau khi Hình Nghị sống lại, họ không còn là kẻ địch nữa

mà là sẽ quan hệ cấp trên và cấp dưới. Tất cả ân oán trước đây sẽ biến

mất theo cái chết của Lâm Tề, theo tất cả những ký ức đã bị xóa bỏ. Đây

chỉ đơn giản là một sự công bằng, không liên quan đến mối thù cá nhân,

không liên quan tới sự trung thành.



Dòng năng lượng vô hình từ từ khởi động, nhiệt độ cao không thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu bốc lên trong khoang. Bởi vì năng lượng của bản thân bị áp chế nên Hình

Nghị có thể cảm nhận được sự đau đớn thiêu đốt từng milimét trên người.

Hắn ngửi thấy mùi cháy khét đến buồn nôn, thấy cơ thể tàn tạ dần biến

thành một đám tro tàn…



Hắn cắn răng chịu đựng, có chút tức giận

nhìn về phía Mạnh Hi Tông vẫn bình thản nhìn mình chằm chằm ở bên ngoài

khoang năng lượng, không muốn bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào trước mặt

anh. Nhưng cơ thể thật sự quá đau đớn, tựa như có người dùng một thanh

đao rực lửa chém lên từng đốt xương trên người hắn. Hắn cảm nhận được

đại não bắt đầu trở nên mơ hồ, tầm mắt cũng dần không rõ tiêu cự. Một

luồng nhiệt từ từ chảy xuống từ nhãn cầu, tựa như ngọn lửa làm bỏng hai

mắt hắn. Lúc này, hắn bỗng cảm nhận được cơn đau thấu đến tận xương,

không hề giống với cơn đau tột cùng lúc trước. Đây chính là lúc đại não

của hắn đang bị phân hủy.



Trong trường năng lượng bị áp chế của

hắn, rõ ràng có một sức mạnh siêu cường nào đó chui vào. Hắn biết, đó

chính là luồng năng lượng dùng để xóa đi ký ức của hắn. Khi luồng năng

lượng này tìm đến năng lượng vi nguyên lưu giữ ký ức của Người máy, bắt


Thế giới của hăn bỗng nhiên tĩnh lặng, không thể đảo ngược.



Luồng năng lượng tan biến đi vào không khí, cơn đau nhức trên cơ thể cũng

biến mất, gần như không còn nữa. Hắn mơ hồ ngẫm nghĩ, thứ gì vừa mới

chết đi vậy? Là thứ gì đã lặng lẽ thê lương chết đi trong trường năng

lượng của hắn? Vì sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn là Sĩ quan chỉ huy

trung thành nhất của nên văn mình Người máy đệ nhất sao? Sao lại có

trường năng lượng hỗn loạn và tâm trạng chấn động, rối ren thế này?



Hắn cố gắng thả lỏng ý thức, hắn biết trường năng lượng của mình cần phải

được nghỉ ngơi. Nhưng trong khoảnh khắc mất đi ý thức đó, hắn lại nghe

thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, nói một cách đứt quãng: “Tôi lấy danh nghĩa trung thành với Đế quốc, thề rằng… tuyệt đối không làm

hại và chiếm giữ cô ấy. Trước khi cô ấy chết tự nhiên, tôi cũng sẽ không cải tạo cô ấy… Ngoài tôi ra… không ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn.”



“Chỉ cần cô ấy trở về… tôi sẽ trả tự do cho cô ấy.”



Chỉ cần cô ấy trở về.



Trở về bên tôi.



Bởi vì đó là người duy nhất tôi yêu, người duy nhất tôi quên trong trăm nghìn năm qua.



Nhưng đó là… ai vậy?



Ý thức vô hình của hắn đột nhiên như thể phải chịu một chấn động trầm

trọng, tựa nhu thương tích đó sâu đến tận xương tủy, khó có thể lành

lại. Mà trường năng lượng vốn đang hấp hối bỗng nhiên lại cuộn trào mãnh liệt, hỗn loạn như một trận cuồng phong.



Là điều gì? Ruốt cuộc là điều gì?



Điều gì đã khiến hắn phải trăn trở, có cầu cũng không được?



Là điều gì đã khiến hắn cam tâm tình nguyện trầm luân?



Là điều gì mà lại tồn tại trong cuộc đời người máy của hắn, tồn tại trong

những năm tháng sống mãi không già, không chết sau này của hắn, tồn tại

trong cả thứ tình cảm ngày đêm nhung nhớ khó có thể đè nén?



Hắn không có cơ hội để biết rõ.



Trường năng lượng bùng nổ như hố đen, nuốt hết tất cả những ý thức mà hắn phải chống đỡ trong đau khổ.