Mèo Hoang

Chương 97 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Bóng đêm mát lạnh,

tĩnh mịch, anh chỉ nghe thấy tiếng máu tươi của mình chảy từng giọt tí

tách xuống mặt đất. Còn có tiếng côn trùng thi nhau trườn bò khắp nơi

trên cơ thể anh. Chỉ có cảm giác đau đớn muốn chết. Nhưng anh không còn

sức để giãy giụa hay cất tiếng kêu cầu cứu nữa. Ý thức của anh dần trở

nên mơ hồ rồi chìm vào bóng tối vô biên vô tận.



“Anh ta chết rồi ư?”



“Bệ hạ, hắn vẫn còn cứu được.”



“Bằng bất cứ giá nào, ta muốn anh ta phải sống!”



Trong mông lung, anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện trên đỉnh đầu mình,

nhất là giọng người phụ nữ kia, lạnh lùng, trầm thấp. Anh chưa từng nghe thấy cô gái nào có giọng nói như vậy, như thể mang theo một loại sức

mạnh kỳ lạ, khiến người ta an lòng.



Anh lại mơ hồ nghe thấy vài

tiếng lầm rầm chuyện trò nữa, nhưng đại não không còn đủ tỉnh táo để

phản ứng kịp với hàm nghĩa những câu nói đó. Trong mông lung, anh cảm

nhận được một bàn tay hết sức dịu dàng nắm lấy tay mình, giống như một

tia ấm áp cuối cùng trong cảnh ngộ trái ngang, bất giác, anh gắng hết

sức lực toàn thân, nắm chặt lấy bàn tay đó rồi chìm vào cơn mê man.



Khi Lăng Tranh tỉnh lại đã là lúc nửa đêm.



Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm mịt mùng, tĩnh lặng, trong gian phòng, ánh đèn leo lét dịu êm. Anh thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, bên cạnh còn

có một cô gái đang nằm ghé trên đầu giường. Anh hoảng hốt trong chốc

lát. Anh không còn nhớ gì về đoạn đối thoại nghe được trước khi hôn mê

nữa, nhưng vẫn còn nhớ mang máng bàn tay dịu dàng đó, giọng nói êm dịu

trầm thấp đó liên tục vang lên bên tai mình: “Cố chịu đựng một chút! Anh không thể chết được!”



Là cô ấy sao?



Mái tóc dài đen

nhánh, óng ả, mềm mượt như tơ, xõa xuống tấm chăn, vài sợi còn vương

trên cánh tay rắn chắc của anh. Dưới mái tóc dài, chiếc cổ thon nhẹ

nhàng kề sát đầu ngón tay anh, còn gương mặt cô gối trong lòng bàn tay

anh, nhè nhẹ. Đúng là một cô gái sắc nước hương trời.



Lăng Tranh

thoát khỏi đại nạn, tâm trạng hết sức vui vẻ. Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay kia lên, bất giác dời qua, vuốt lên mái tóc đen nhánh, mềm mại của cô.

Nhưng cô gái ngủ không sâu giấc, bàn tay anh vừa mới chạm vào, cô đã

ngẩng lên. Bốn mắt nhìn nhau.



Gương mặt anh tuy điển trai nhưng

đã tiều tụy đi khá nhiều. Cón cô, vừa mới ngẩng lên, lại tựa như một

hằng tinh rực rỡ, chớp mắt đã chiếu sáng cả căn phòng, một vẻ đẹp diễm

lệ khó tả. Chỉ là trên gò má mềm mại của cô hiện lên vài vệt đỏ do nằm

đè lên ngón tay thô ráp của anh, nhưng như thế, trông cô lại càng đáng

yêu hơn.
“Em thích anh!” Đại Bích chợt ngẩng lên nhìn, cắt ngang lời anh nói. “Thật đấy!”



Lăng Tranh hơi sửng sốt, cánh tay dài chợt duỗi ra, ôm chặt lấy eo cô, ôm cô vào lòng. “Nói lại lần nữa xem?”



“Em không thích nhắc lại.”



Anh cúi đầu, hôn lên môi cô. “… Nói lại lần nữa xem.”



“Ưm… Em thích anh!”



Cho tới tận lúc này, Lăng Tranh chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như ngày

hôm nay. Ở giây đầu tiên khi hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào, mềm mại khẽ run rẩy, vừa chống cự lại vừa chờ mong đó, anh quyến luyến không

muốn rời xa. Anh phát hiện mình thích hương vị của cô, thậm chí, dường

như đã từng tưởng tượng rất nhiều lần. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy

cô, cô đã xinh đẹp như thế rồi.



Anh bế cô, đặt lên giường, cơ thể cao to, rắn rỏi đè xuống người cô. Anh hôn dọc chiếc cổ láng mịn như

ngọc của cô rồi hôn dần xuống phía dưới. Khi anh cởi chiếc áo khoác

ngoài của cô, thân thể hoàn mỹ anh đã nhìn thấy đêm qua lộ ra, vẻ đẹp

ngoài sức tưởng tượng khiến anh chấn động.



Cô khác hẳn những

người phụ nữ anh đã từng gặp trước đây. Rõ ràng cô rất xinh đẹp, nhưng

không hề có vẻ yếu ớt, phiền phức của những người phụ nữ bình thường,

cách nói chuyện và làm việc đều rất dứt khoát, thậm chí còn giỏi giang

hơn cả đàn ông. Tính cách mạnh mẽ là thế nhưng cô thuần túy hơn bất cứ

người phụ nữ nào anh đã từng gặp qua. Mỗi khi cơ thể hai người chạm vào

nhau, thậm chí, khi anh thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào lại đưa ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô, đều có thể dễ dàng khiến cô đỏ mặt. Đúng là một cô gái xinh đẹp, trong sáng và giản dị vô cùng.



Khi anh chậm rãi tiến vào, hàng mày của cô khẽ chau lại. Lăng Tranh hơi do dự, hỏi: “Anh có thể không?”



Hai tay cô ôm chặt bờ vai rắn chắc của anh, lúc này, trông cô có vẻ rất

mảnh mai nhưng trên khuôn mặt đỏ ửng, vầng trán cao rộng lại hiện một vẻ kiên định hơn bao giờ hết. “Vâng, em muốn anh!”



Trong nháy mắt,

lòng Lăng Tranh trở nên mềm nhũn. Phụ nữ giàu kinh nghiệm, đương nhiên

cũng sẽ nói muốn anh ở trên giường, nhưng rõ ràng Đại Bích có phần hơi

xứng nhắc, không mê hoặc như vậy, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt rực cháy, kiên định nói với anh rằng cô muốn anh.



Lăng Tranh cố chịu đựng

cơn dục vọng gần như sắp bùng cháy, chậm rãi rời khỏi người cô, sắc mặt

cô khẽ biến. Anh lại dùng môi lưỡi làm vũ khí, dịu dàng quyến luyến, dò

xét từng tấc da thịt của cô. Nhìn cơ thể khe khẽ run rẩy dưới thân mình, lúc này, Lăng Tranh mới tiến vào một lần nữa, động tác vẫn dịu dàng đến tuyệt diệt như vậy.



Trong từng đợt tấn công chừng mực rồi dần dần tăng mạnh của anh, cô cắn răng, đỏ mặt thốt ra ba từ đơn giản: “Anh rất được!”



Lăng Tranh nắm chặt hông cô, nói với giọng chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Chỉ vì em.”



Bởi vì vẻ trong sáng, rạng ngời như pha lê của em, bởi vì vẻ đẹp tính lặng, thuần khiết như ngọc của em, cho nên sự dịu dàng của anh, từ nay về

sau, chỉ là dành cho em.