Mèo Hoang

Chương 96 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Xoa Muội nằm mơ thấy một giấc mộng rối bời.



Trong giấc mộng đó, sau khi được phát tiền lương, cô đã hết sức phấn khởi

chạy đến trung tâm mua sắm, mua một chiếc quần dài hàng hiệu, sau đó,

vui vẻ trở về mỏ, đám đàn ông xung quanh rất nhanh đã bị một phen mờ

mắt.



Cô còn mơ thấy quản đốc khu mỏ đi đến tổ công tác của cô lần nữa, nói với cô rằng, ông chủ khu mỏ đồng ý bỏ ra một số tiền khổng lồ

để mua đêm đầu tiên của cô, khuyên cô nên tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ

không quay lại nữa... Thật chó má! Cô thẳng chân đá bay tên quản đốc và

ông chủ khu mỏ ra ngoài.



Cuối cùng, cô lại nằm mơ thấy cơn ác

mộng hằng đêm ấy. Mặc dù hai người đàn ông rất anh tuấn, cường tráng,

mặc dù đó là lần đâu tiên cô được trải nghiệm cảm giác của dục vọng

khoan khoái đến cực điểm... Nhưng đó cũng là một cơn ác mộng! Cô gìn giữ bản thân thật cẩn thận suốt hai mươi mốt năm trời, luôn tâm nguyện một

ngày nào đó sẽ trao cái nghìn vàng cho người đàn ông nguyện ý làm chồng

mình. Thế mà, giờ cô lại bị dày xéo…



Cô tức giận mở choàng mắt!



Trong gian phòng tráng lệ, xa lạ, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường khổng lồ, tấm chăn đen tuyền đắp hờ trên người. Màu đen, vừa tượng

trưng cho điềm xấu vừa chẳng có ý nghĩa tốt lành gì.



"Em mơ thấy gì vậy?" Giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên. Nghe thấy giọng nói này, cô lại càng cảm thấy tức giận.



Người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa cạnh giường, sau lưng anh ta là khung cửa

sổ được kéo rèm kín mít. Đó chẳng phải chính là tên đầu sỏ Hình Kỳ Lân

sao?



Toàn thân anh ta cũng chìm vào trong bóng tối, chỉ thấp

thoáng thấy thân hình cao lớn, vạm vỡ rất cuốn hút. Kẹp giữa hai ngón

tay anh ta là điếu thuốc lá cháy dở, tàn lửa đỏ lập lòe, trong không khí còn bảng lảng mùi khói thuốc hăng hắc.



"Cầm thú!" Mặc dù trên

người vẫn còn cảm giác đau đớn nhưng khi nhìn thấy anh ta, Xoa Muội lập

tức giận sôi máu, với lấy chiếc gối, ném về phía anh ta.



Đây là

một vật chẳng có chút lực sát thương nào, với sức ném của cô, nó rơi

ngay trước chân Hình Kỳ Lân, thậm chí còn không hề chạm được tới ống

quần của anh ta. Hình Kỳ Lân khẽ cười, đang định nói gì đó, Xoa Muội đã

nắm lấy chiếc đèn bàn ở đầu giường, đôi dép dưới mặt sàn, hộp... mẹ

kiếp, thuốc ngừa thai… Tất cả những vật cô có thể nhìn thấy đều trở

thành vũ khí để ném về phía anh ta.



Cánh tay dài của Hình Kỳ Lân

vô cùng nhanh nhạy, như một thủ môn siêu việt, bắt được hết tất cả ám

khí mang hình thù kỳ quái đó. Cuối cùng, không kìm được nữa, anh ta liền sải bước tới bên giường, túm chặt hai tay cô, nhấc lên. Cả người Xoa

Muội bị nhấc khỏi mặt đất, toàn thân trần trụi. Hình Kỳ Lân vốn đang vô

cùng tức giận, nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, những lời trách mắng sắp

bật ra khỏi miệng lại biến thành câu trêu ghẹo: "Em cố ý chọc giận tôi

là hy vọng tôi cầm thú thêm chút nữa phải không?"



Xoa Muội đá vào bộ hạ của anh ta! Nhưng động tác của anh ta vốn mau lẹ khó lường, không biết từ lúc nào, cánh tay ở sau lưng đã vươn ra, túm chặt lấy chân cô.

Thời khắc bàn tay anh ta chạm vào bàn chân cô, vẻ mặt anh ta hơi thay

đổi. Nhiều năm sống trong an nhàn, sung sướng, bàn tay anh ta vô cùng

mệm mại và láng mịn. Còn cô, mặc dù toàn thân mịn màng, trắng nõn, nhưng lòng bàn chân lại thô ráp, còn có nhiều vết chai, hoàn toàn không xứng

với danh hiệu người đẹp.



"Yên tâm, bác sĩ nói em đang bị tổn

thương, trong thời gian ngắn, tôi sẽ không đụng đến em." Hình Kỳ Lân lại ném cô lên giường, cô nhanh chóng chui vào trong chăn.



"Tôi muốn về nhà!"



"Không được!"



"Tại sao?" Cơn giận dữ của Xoa Muội vừa dịu bớt lại đột nhiên bùng cháy.



Nghe thấy cô đặt câu hỏi như vậy, Hình Kỳ Lân hơi ngạc nhiên, nói: "Em là

người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên phải ở bên cạnh tôi rồi!"



"Người máy thì cần phụ nữ làm cái gì chứ?" Xoa Muội điên cuồng la hét.



"... Đêm trước, người máy chúng tôi không khiến em cảm thấy thỏa mãn à?"



"Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau."



Kỳ Lân cười khẽ. "Đó chính là cảm giác thoả mãn! Yên tâm, nhu cầu của tôi

không cao lắm đâu. Tôi thật sự rất thích em, vừa xinh đẹp lại sạch sẽ.

Hơn nữa, tôi cũng không thích ép buộc ai, đợi khi nào em muốn làm chuyện đó thì chúng ta sẽ tiếp tục."



Xoa Muội hơi yên tâm, thế nhưng... Cô liếc nhìn anh ta. Không thích ép buộc ư? Đêm hôm đó, là ai đã trói

mình đưa cho người đàn ông kia, giữa chừng còn chạy vào chơi trò H?



Như thể hiểu được ánh mắt khinh bỉ của cô, Kỳ Lân mỉm cười nói: "Ngày hôm đó là do tôi kìm lòng không đặng."



"Anh đã nói thì phải giữ lời." Xoa Muội nghiêm túc nhìn thẳng vào anh ta.



"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi." Hình Kỳ Lân cũng thành thật gật đầu "Tôi đã nói là làm."



Thật tốt quá! Xoa Muội thở phào nhẹ nhõm, sẽ không bao giờ có chuyện cô cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với anh ta đâu!



"Tại sao lại có vết chai? Chẳng phải phụ nữ các em thích nhất là chăm sóc

thân thể sao?" Hình Kỳ Lân nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, ngón tay thon

dài vuốt ve lên vết chai cứng dưới lòng bàn chân, tựa hồ thích thú vô

cùng.



Chân của cô nằm trong lòng bàn tay anh ta thoạt nhìn vô

cùng nhỏ bé, trắng mịn, ửng hồng, chỉ có điều, vết chai đó thật sự rất

bắt mắt.



"Vì phải lao động. Hằng ngày, tôi đều phải làm việc dưới hầm mỏ." Dưới sự vuốt ve của anh ta, Xoa Muội cảm thấy hơi ngưa ngứa,

đang định phản kháng thì chợt nghĩ đến lời anh ta nói ban nãy, sẽ không

xâm phạm đến cô nên lại thôi.



Hình Kỳ Lân hơi ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Thật là phí phạm của trời!"



"Có anh lười lao động nên mới nghĩ thế." Xoa Muội đáp trả rất nhanh.



Hình Kỳ Lân cười ha hả, lại nói: "Em vẫn chưa trả lời, em mơ thấy gì vậy? Tại sao lại vừa cười vừa khóc."



"Cười là do mơ thấy được phát tiền lương, còn khóc... " Xoa Muội căm ghét,

trừng mắt nhìn anh ta. "Còn không phải là bởi vì anh và tên cầm thú kia

sao?"



"À..." Hình Kỳ Lân bỗng nhiên nói "Hôm qua, tôi cũng nằm mơ."


Nhớ lại buổi truyền hình trực tiếp buổi lễ đăng quang của Vua Người máy, cô đã thấy bóng

dáng của hai vị Tướng quân Người máy đứng trước năm nghìn quân lính kia. Cô chưa từng biết, hình dáng người máy của Kỳ Lân hóa ra lại như vậy.

Đường nét kim loại cứng rắn, cũng vô cùng cương trực. Đôi mắt đỏ thẫm

như máu, mà khuôn mặt của anh ta lại hờ hững như vậy, hờ hững như chưa

từng có tình cảm, không biết cười, cũng không biết khóc. Đúng thế không?



Cô lặng lẽ suy nghĩ, đó chính là cảm nhận đầu tiên khi thức tỉnh của Kỳ

Lân sao? Thì ra anh ta là người máy, thì ra anh ta không phải là người.

Anh ta chết lặng, vô tình như một cỗ máy, tất thảy những gì xảy ra trước đó đều thuộc về Carlo Chu chứ không phải của Hình Kỳ Lân. Tại sao… cô

lại có cảm giác anh ta càng lúc càng đáng thương như vậy?



Cô cảm

thấy Kỳ Lân nói không sai, trong đầu mình đúng là thiếu dây thần kinh,

tốt bụng quá mức rồi. Cho nên mới sinh lòng thương cảm đối với tên người máy độc ác này. Nhưng rốt cuộc bây giờ anh ta đang ở đâu? Bị giam giữ,

trở thành tù binh chiến tranh rồi ư? Hay là đã chết sau khi tín hiệu

đường truyền của ti vi bị gián đoạn?



Cảnh vệ người máy vẫn canh

phòng tại căn biệt thự của Kỳ Lân như thường, nhưng mấy ngày nay, Xoa

Muội mệt mỏi cũng chẳng muốn ra đến ngoài. Đêm đó, đang mơ màng và ngủ

thiếp đi, chợt cảm nhận được một bàn tay lạnh giá đang vuốt ve khuôn mặt mình. Cô giật bắn người, mở choàng mắt. Là Kỳ Lân! Anh ta đang cúi đầu

nhìn cô, dường như có điều suy nghĩ.



Sau đó, cô làm hành động mà

cả hai người đều không ngờ tới. Cô to gan giơ tay lên, vuốt ve gương mặt anh ta. Thực ra, cô không muốn chạm vào anh ta, nhưng trông thấy diện

mạo kim loại trên ti vi, giờ lại thấy anh ta mang dáng vẻ của loài

người, cô còn đang mơ màng chưa tỉnh, bất giác muốn tìm hiểu xem khuôn

mặt đó có phải là thật không. Đầu ngón tay mềm mại lướt qua gương mặt

anh tuấn của Hình Kỳ Lân, như thể gió xuân khẽ khàng mơn trớn, khiến Kỳ

Lân nở nụ cười nhàn nhạt, trông anh dịu dàng, tuấn lãng chẳng khác nào

thiên thần thanh nhã.



“Tiểu Xoa Xoa…” Anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi

trợ giúp Vua Người máy, thúc đẩy hòa bình giữa Người máy và Nhân loại.

Tôi nghĩ cha mẹ ở trên trời nhất định sẽ rất tự hào vì hành động của tôi ngày hôm nay.”



Xoa Muội cũng hơi sững sờ, cuối cùng, cô cũng đã

hiểu rõ sự mạo hiểm và tranh đấu ẩn sau vẻ hời hợt của anh ra. Nhìn nụ

cười rạng ngời như ánh mặt trời của Kỳ Lân, chút đau đớn và thù hận

trong lòng cô cũng tan thành mây khói.



“Được rồi…” Cô hạ giọng

nói: “Anh xin lỗi tôi đi, rồi đưa tôi về nhà… Đúng rồi, còn cả số tiền

anh nợ tôi nữa… Tôi sẽ tha thứ cho anh.”



Đôi mắt sáng rực của Kỳ

Lân nhìn cô chằm chằm. “Tôi xin lỗi… xin lỗi em. Lúc đó, tình thế khẩn

cấp, để cứu vợ của Mạnh Hi Tông, tôi phải tìm một người phụ nữ thế chỗ,

thỏa mãn Ngài sĩ quan chỉ huy Hình Nghị. Mà em lại quá đẹp, không có ai

thích hợp hơn em cả.”



Xoa Muội khẽ thở dài. “… Thật ra, cho dù

anh không làm thế thì có lẽ vài ngày sau đó, tôi cũng không thoát khỏi

bàn tay của ông chủ khu mỏ, nếu không thì gia đình tôi sẽ phải tiếp tục

sống như thế nào đây?” Nghĩ đến đây, lòng thù hận đối với Kỳ Lân lại

nhạt thêm vài phần.



“Ông chủ khu mỏ ư?” Kỳ Lân bật cười một tiếng không rõ cảm xúc. Xoa Muội không nhận ra sự lạnh lùng trong tiếng cười

của anh ta, do dự chờ anh ra mở miệng thả tự do cho mình.



Bốn mắt nhìn nhau.



“Ngày mai, tôi sẽ đưa em về.” Kỳ Lân lẳng lặng nói: “Chúng ta nên được giải thoát.”



“… Cảm ơn anh.” Xoa Muội cảm thấy lời nói của mình không chút trọng lượng.



“Ừm!” Kỳ Lân đột nhiên há miệng, thoáng cái đã cắn lấy ngón giữa của cô, như

thể có luồng điện, cơn tê dại và đau nhói truyền đến, chạy thẳng vào tim cô.



“Anh làm gì vậy?” Cô phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn.



“Em sờ soạng tôi lâu như vây…” Anh ngậm lấy ngón tay mà mình vẫn luôn lưu

luyến. “Người máy cũng có quyền lợi bình đẳng như loài người, sao có thể để em sờ miễn phí như vậy được? Đền bù cho tôi một chút đi!”



Xoa Muội cũng không biết, “đền bù một chút” mà Hình Kỳ Lân nói lại biến

thành một nụ hôn nồng cháy. Thậm chí, nó còn khiến cô đỏ mặt tía tia,

tâm hồn bay lạc tận tầng mây. Sau đó, như thế nào lại cùng nhau ngã lên

giường? Anh dỗ ngon dỗ ngọt cô, nói hôn thêm mấy lần nữa rồi sẽ thôi,

sao đến giờ vẫn hôn như vậy, mãi chẳng chịu buông ra?



Một lúc sau, khi anh đã hoàn toàn tiến sâu hơn, vẻ phiền muộn phút chốc in đậm nơi đáy mắt.



“Sao lúc đó, tôi lại dâng em cho Hình Nghị nhỉ?” Anh nhẹ nhàng hôn lên dòng

nước mắt vì sung sướng lẫn thống khổ của cô. “Tiểu Xoa Xoa, tất cả đều

là lỗi của tôi… Tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi…”



Dường như muốn chứng minh quyền sở hữu từ này về sau của mình, hành động của anh càng

trở nên mãnh liệt và dai dẳng hơn, khiến Xoa Muội khoan khoái tới mức

chết đi sống lại. Nhưng đến cuối cùng, khi anh ôm cô chìm vào giấc ngủ,

cô nằm trong lòng anh, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn ngắm gương mặt thỏa

mãn say ngủ của anh, lại có vẻ hơi buồn phiền.



Kỳ Lân! Hình Kỳ

Lân! Cô thầm đọc cái tên này hết lần này đến lần khác. Anh của đêm nay

không phải là vị Tướng quân Người máy cao cao tại thượng, cũng không

phải là vị anh hùng thống khổ khi phải lựa chọn vì nên hòa bình của các

chủng tộc. Anh chỉ là một cậu bé to xác, có chút xấu xa khi lừa cô lên

giường, chờ mong sự phản ứng kịch liệt của cô, còn mãnh liệt muốn chiếm

cô làm của riêng.



Nhưng theo như nguyên lý mô phỏng anh từng nhắc đến, mọi hành động đêm nay của anh đều liên quan đến Carlo Chu, không

dính dáng gì tới Kỳ Lân cả. Thân thể anh là mô phỏng, tâm trạng mô

phỏng, cảm giác cao trào cũng chỉ là sự mô phỏng. Đằng sau thân hình trẻ trung, cường tráng, cùng tình cảm mãnh liệt ấy chỉ là một người máy kim loại lạnh như băng, chết lặng, không bao giờ già, không khi nào chết.

Không có ai yêu anh thật lòng, mà có lẽ, anh cũng chẳng thật lòng yêu

ai. Anh cứ tự coi mình là người sống, nhưng mãi mãi không thể trở thành

một con người thực thụ.



Như vậy… Nếu như cô yêu anh, nếu như cô

bỏ qua tất cả những hiềm khích lúc trước để yêu anh, liệu anh có cảm

thấy hạnh phúc không? Không phải là niềm hạnh phúc mô phỏng, cũng không

phải là niềm hạnh phúc của Carlo Chu, mà là cảm giác hạnh phúc của người máy kim loại lạnh giá kia, hạnh phúc của Hình Kỳ Lân.



Kỳ Lân, anh sẽ hạnh phúc chứ?



Mai là ngày Thanh niên Ngũ tứ, cũng là ngày sinh nhật của Xoa Muội. Kỳ Lân

sẽ đưa Xoa Muội ra ngoài ăn mừng. Xoa Muội, giờ đã có Kỳ Lân yêu cô rồi, hãy quên Hình Nghị đi!