Mèo Hoang
Chương 95 :
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Khi đó, anh không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa. Giống như tình yêu và số phận của họ cách đây hằng trăm triệu
năm về trước.
Khi Mạnh Hi Tông tỉnh lại, phát hiện ra mình đang
nằm trên boong tàu của một chiếc chiến hạm màu đen. Quần áo rách rưới,
tứ chi tê liệt, bụng đói cồn cào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một vài quân nhân đi tới đi lui trên boong tàu, không ai liếc nhìn anh lấy
một lần, như thể anh chỉ là một đống rác rưởi không hơn không kém. Trong góc phòng, tựa hồ có người đang nói chuyện, nhưng ngôn ngữ của bọn họ
anh nghe không hiểu. Anh trầm mặc giây lát rồi chật vật đứng lên. Bên
cạnh có người nói gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trẻ kia,
lắc đầu, ý nói mình không hiểu. Chàng trai có vẻ hết kiên nhẫn, đẩy anh
một cái, ý nói hãy đi theo cậu ta.
Lần đầu tiên gặp Giản Mộ An,
Mạnh Hi Tông không hề biết anh ta chính là thủ lĩnh đội quân Lính đánh
thuê danh tiếng lừng lẫy. Khi đó, Giản Mộ An giống hệt một con hồ ly
chân chính, tựa lưng vào chiếc sofa khổng lồ, trên người khoác bộ quân
phục phẳng phiu, khuy cổ áo phanh ra, uống đến say khướt, nhìn anh cười
nhạt.
“Cậu là dân bản địa à?” Giản Mộ An hỏi anh: “Tại sao chúng tôi chỉ phát hiện có một mình cậu ở đây vậy?”
“…”
“Vết thương trên người cậu từ đâu mà có? Có phải cậu thuộc đội Không quân Liên minh trên tinh hệ Vĩnh Hằng không?”
“…”
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt từ đầu đến cuối vẫn bình thản, không nói
một lời, Giản Mộ An vỗ trán một cái rồi nói: “Cậu không hiểu tôi đang
nói gì à? Đầu cậu là đầu heo chắc? Sao ngốc vậy?”
Mạnh Hi Tông vẫn thản nhiên như cũ.
Giản Mộ An hết cách, phẩy tay một cái, cho anh rời đi rồi nói với người bên
cạnh: “Nhét đại cậu ta vào phân đội nào cũng được. Phái người theo dõi
Kỳ thực, bọn chúng đã theo dõi cô từ lâu rồi. Con đường này thường xuyên xuất hiện những cô bé thanh tú, tố chất cũng khá hơn mấy em gái đứng đường nhiều. Không ép trở thành gái điếm thì cũng
thật có lỗi với danh tiếng của dân xã hội đen. Tô Di hết trốn lại tránh
nhưng vẫn không trốn thoát. Chủ nhà hàng không muốn vì cô mà đắc tội với đám vô lại, thậm chí, bà ta còn khuyên cô chủ động đầu hàng đi thì hơn.
"Vừa kiếm được nhiều tiền lại vừa nhàn hạ, sao lại không chịu làm chứ?"
Cô không thể làm việc đó được. Cho dù tiền một đêm bán thân còn nhiều gấp
vạn lần một tháng làm ở đây thì cô cũng không muốn. Vì thế, cô bỏ trốn,
trốn chui trốn lủi giống như một con chuột, chui rúc trong tất cả các xó xỉnh của thành phố Hy Vọng này. Không ngờ, tên cầm đầu của băng đảng xã hội đen cứ bám riết lấy cô không buông, nhất định phải chiếm được cô
mới cam tâm.
Khi bị bọn xấu dồn đến chân tường, cô đã gặp được
Mạnh Hi Tông. Đêm hôm đó, anh xuất hiện với thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, khí chất trầm tĩnh, khoác trên mình bộ âu phục chỉnh tề,
ngồi xe hơi sang trọng. Còn cô thì sao? Một cô gái gầy yếu, quần áo xốc
xếch, đứng giữa vũng bùn lầy lội, dơ bẩn. Anh ở tít trên cao, cô ở tận
cùng dưới đất.
Trí nhớ và năng lượng của anh đều đang bị sức mạnh của hố đen áp chế, phong ấn. Ngay cả việc mình là người máy anh cũng
không nhớ rõ, đương nhiên cũng chẳng thể nhận ra cô.
Cô cũng không nhớ ra anh.
Nhưng người con gái gầy gò này đứng giữa làn gió đêm lạnh lẽo mà vẫn hết sức
xinh đẹp. Đối diện với cô, anh đã làm một hành động mà ngay cả mình cũng không ngờ tới. Anh cởi áo vest, đắp lên cơ thể bé nhỏ và yếu ớt của cô, nhưng trong mắt anh, trông cô lại quyến rũ vô cùng. Anh nghĩ, có lẽ vì
thân thể cô quá mềm mại và xinh đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vừa mắt anh cho nên anh thực sự không muốn vấy bẩn, không muốn thấy cô rét
run trong gió lạnh. Sau đó thì sao? Giết cô?
Nhưng cô lại nắm
chặt lấy ống quần của anh, nhỏ giọng khẩn cầu, bộ dạng đó khiến anh bất
chấp muôn vàn lý do để giữ cô lại. Cứ như vậy đi!
Chẳng qua cũng
chỉ là một con mèo nhỏ. Anh nghĩ, có lẽ như vậy cũng thú vị. Khi đó anh
không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa. Giống như tình yêu và số phận của họ hàng trăm triệu năm về trước…