Mèo Hoang
Chương 15 : Ngày cuối cùng của tôi
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Đêm đã khuya.
Đám đàn ông đều đã có nơi để đi, đến Hạm phó cương trực là thế mà cũng ôm
cho mình một cô gái xinh đẹp, dắt díu nhau tới quán rượu tâm sự. Sau khi ở trước mặt mọi người gây náo loạn, tranh giành phụ nữ với Cục trưởng
cục An ninh, Lăng Tranh vẫn dụ được cô con gái của một bộ trưởng nào đó
rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Tô Di lấy một lần.
Tô Di ngồi
trên xe của một gã quân cảnh, trầm mặc nhìn cảnh đêm thành phố thanh
bình, tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Tuyết rơi phủ kín các ngọn núi vùng
ngoại ô, ánh đèn ven đường núi sáng tỏ nhưng lạnh lùng trong cô độc.
Phía xa xa còn có thể mơ hồ trông thấy dưới chân núi, những dòng sông
đóng băng như dát ngọc, trườn mình giữa bóng đêm. Đã nửa năm trôi qua,
rốt cuộc cô cũng quay lại dinh thự của Thương gia thêm lần nữa.
Có vẻ như cô đã hiểu ra động cơ nụ hôn tối nay của anh ta có ý nghĩa gì.
Có lẽ anh ta cảm thấy tức giận. Một người cao ngạo như anh ta, sao có
thể để Lăng Tranh cùng Hạm phó của cô mặc sức khiêu khích được cơ chứ?
Hoặc, cũng có thể là do con người của Thương Chủy đã thay đổi, bây giờ
anh ta phô trương hơn thì sao?
Gần vua như gần cọp, lúc này, cô chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy mà thôi.
Dinh thự vẫn vắng lặng, căn phòng cô từng ở tựa hồ hoàn toàn được giữ nguyên như cũ, quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng được đặt đúng chỗ trước kia
cô vẫn dùng. Cô bất giác thấy mình như người đang ở song song giữa hai
thế giới.
Rời xa Thương Chủy, lần đầu tiên cô được hít thở bầu
không khí tự do tự tại, được làm những việc trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng những việc này đều là Thương Chủy mang đến cho cô,
thậm chí, chút tài mọn của cô cũng là do anh ta phát hiện.
Đồng
hồ đã điểm, báo hiệu thời khắc nửa đêm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng
Thương Chủy và Mộ Tây Đình đâu. Lẽ nào, đêm nay anh ta không về? Suy
đoán này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Đêm hôm trước say rượu, ngủ không
ngon giấc nên lúc này, cô muốn đi ngủ trước. Cô ngủ một mạch đến khi
trời tờ mờ sáng, cảm giác lạnh lẽo khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, phát hiện ở bên ngoài, một trận tuyết dày
đang phủ kín đất trời, vạn vật một màu trắng xóa.
Thương Chủy vẫn chưa trở về.
Lý do nào khiến một người như anh ta cũng có lúc thất hẹn cơ chứ?
Cô mặc áo khoác, không từ biệt bất kỳ ai, bắt taxi, nhanh chóng rời khỏi
Thương gia. Còn rất lâu mới tới thời gian tập hợp. Tô Di đứng ở đầu
đường của trung tâm thành phố, cô chợt nhận ra đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng muốn thưởng thức cành phồn hoa mỹ lệ của thành phố Hy Vọng
này. Đồng thời cũng phát hiện ra, ở đây, ngoại trừ Thương gia, cô không
còn nơi nào để trú ngụ. Cô không khỏi nhớ tới cha mẹ mà cảm thấy sầu
muộn, day dứt khôn nguôi. Nhưng Tô Di không hề hay biết, thành phố thoạt nhìn yên bình này, chỉ trong một đêm đã xảy ra một chuyện kinh thiên
trưởng, thực sự không có cách nào sao?”
Thương Chủy khoanh tay
nhìn cô, nói với giọng hờ hững: “Cả Liên minh loài người chưa một ai
nghĩ ra biện pháp tiêu trừ trứng ấu trùng bên trong cơ thể con người. Cô chết chắc rồi!”
Nước mắt bất giác đong đầy, phủ mờ tầm nhìn của
Tô Di. Trong dòng lệ không ngừng tuôn trào, hình ảnh Thương Chủy trở nên mờ ảo, mơ hồ. Tuy Tô Di luôn miệng nói không sợ chết nhưng cô lưu lạc
đến thế giới này, nếu cơ thể bị ấu trùng gặm nhấm hết, cô sẽ chẳng còn
cơ hội để quay về. Hơn nữa, chết vì lý do này thực sự quá kinh khủng.
Cô không khỏi nhớ lại những ngày đầu, khi vô duyên vô cớ lạc đến nơi này,
rơi xuống tận cùng đáy xã hội, chịu muôn vàn tủi nhục, đau thương, để
bảo toàn mạng sống, cô phải đánh đổi bằng trinh tiết và sự tự do, rồi
chịu bao nỗi vất vả để được trở thành Thiếu úy sĩ quan… Thế mà chỉ trong một đêm, cô lại mắc bệnh truyền nhiễm, từ thiên đường rơi xuống địa
ngục, mà kết cục sau cùng lại là bị ấu trùng gặm nhấm thân xác, trở
thành thứ truyền nhiễm cần được loại bỏ, trả lại sự trong sạch cho thành phố. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu cười, nụ cười vô hồn, cười đến mức nước mắt lăn dài trên má.
Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Thế nào? Phát điên rồi sao?”
Cô đưa tay, cẩn thận lau khô dòng nước mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông
cao lớn trước mặt. Bởi anh ta đứng khuất bóng nên cô không nhìn rõ sắc
mặt của anh ta, nhưng lúc này, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
“Cảm ơn ngài, Cục trưởng!” Giọng cô rất bình tĩnh. “Tuy tôi đã từng rất hận
ngài, thậm chí, đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn còn có ý định chạy trốn,
nhưng trong tôi vẫn luôn thừa nhận, ngài là ân nhân vĩ đại nhất của tôi. Chỉ là, tôi không còn có thể sống để báo đáp ngài. Xin lỗi ngài, xin
lỗi vì đã phụ công đào tạo, bồi dưỡng của ngài bấy lâu.”
Thương Chủy cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Cô lại nói: “Tôi là Tô Di, đến từ Trái đất, là một sinh viên bình thường.
Tôi không biết tại sao mình lại đến một nơi xa lạ với Trái đất như thế
này. Cục trưởng, nếu sau này ngài tìm được Trái đất thì xin hãy nói cho
tôi biết. Có thể lúc đó, đến hài cốt tôi cũng không còn, nhưng các đồng
đội ở Chiến Hoàng nhất định sẽ đặt linh vị cho tôi. Xin ngài, nếu tìm
được thì hãy nói cho tôi biết, rằng Trái đất thực sự tồn tại.”
Cô đứng lên, sắc mặt ửng hồng, giọng nói cũng rất bình tĩnh, dứt khoát:
“Cục trưởng, cầu xin ngài lập tức giết tôi đi, tôi không muốn chết một
cách khó coi như vậy…”
Thương Chủy không chớp mắt lấy một cái, tiến lên, cầm súng nhắm đúng vào ấn đường của cô.
“Câm miệng!” Giọng nói không chút khách sáo, cơ hồ anh ta đã thực sự mất hết nhẫn nại.
“Pằng!” Tiếng súng đanh gọn vang lên, giữa trán Tô Di dấy lên một cơn đau nhức, trong nháy mắt, đất trời đảo lộn, hai mắt cô không thể mở được ra, hoàn toàn rơi vào bóng tối trĩu nặng.