Mèo Hoang

Chương 16 : Cảm giác của cái chết

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


“Nhảy đi!” Người đàn ông thản nhiên nói.



Nhảy ư?



Trong nhận thức của Tô Di, “nhảy” là một động từ vô cùng đơn giản. Nhưng từ lúc tòng quân, động từ này còn đại diện cho một cơ hội thử nghiệm mà cô chưa bao giờ trải qua. Đó chính là bước nhảy không gian siêu quang tốc.



Cô mở choàng mắt, thấy trong màn sương trắng mông lung, thấp thoáng hiện ra đỉnh một chiếc phi thuyền màu nâu. Cô chưa chết, mà đang nằm trong thùng đông lạnh của một chiếc Báo Săn. Ánh sáng bao phủ Báo Săn - bọn họ đang thực hiện bước nhảy không gian siêu quang tốc. Bởi vì đã tỉnh nên cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo bao quanh mình. Cô vòng tay ôm chặt lấy cơ thể, bất chợt trông thấy một dáng người cao lớn tiến dần đến cửa chiếc thùng đông lạnh.



Là Mộ Tây Đình.



“Tô tiểu thư!” Cậu ta cúi đầu nhìn cô. “Làm như thế này mới có thể khiến đám ấu trùng trong cơ thể cô ấp trứng chậm lại một chút!”



“Chúng ta… đi đâu đây?” Hai hàm răng của cô va vào nhau lập cập.



Khoảnh khắc khi vừa mới tỉnh lại, cô thấy rất căng thẳng. Cứ nghĩ rằng mình đã chết, khi tỉnh lại sẽ được về Trái đất. Nhưng Thương Chủy thực ra không hề giết cô, đó chỉ là súng gây mê mà thôi. Mộ Tây Đình liếc mắt nhìn về phía khoang điều khiển, sau đó quay lại nhìn cô, sắc mặt càng khó coi hơn.



“Tôi thật muốn bắn chết cô ngay tại đây!” Cậu ta mơ hồ nói, đây là lần đầu tiên Tô Di thấy sát khí trên mặt cậu ta.



Cô im lặng một hồi rồi nói: “Hóa ra Cục trưởng đã cứu tôi?” Cứu cô chắc hẳn là một việc phải trả giá rất đắt, nếu không tại sao Mộ Tây Đình lại muốn giết cô? Cô biết cậu ta trung thành với Thương Chủy tới mức nào.



Mộ Tây Đình không đáp lời, nhưng vọng tới là giọng nói nhàn nhạt của Thương Chủy: “Bọn họ tới đón cậu kìa, Tây Đình!”



Tô Di hơi kinh hãi. Người vừa thực hiện bước nhảy không gian siêu quang tốc là Thương Chủy ư? Anh ta đường đường là lãnh đạo cấp cao mà lại đích thân điều khiển Báo Săn? Thậm chí còn rất chuẩn xác thực hiện từng thao tác của kĩ thuật phức tạp đó.




“Thương Chủy…” Cô nghe thấy tiếng mình khẽ gọi tên anh. Những ngón tay thâm đen, mất đi sắc máu của cô chậm rãi xoa lên khuôn mặt kiên định như tạc tượng của Thương Chủy. Trong nháy mắt, cô đã quên đi sự uy hiếp của tử thần, bỏ qua cả cảm giác đau đớn trên cơ thể. Giữa dòng xoáy phóng xạ của tinh vân, trong mắt cô chỉ có thần sắc cương nghị, quyết đoán của người đàn ông đó, tựa như trong vũ trụ không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được cô.



Hóa ra, đây mới thực sự là Thương Chủy.



Một Thương Chủy như vậy, không cần nói bất cứ câu nào nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác yên ổn, được chở che,



“Như quỷ vậy!” Anh nhìn cô chằm chằm, nói với giọng trầm thấp.



Tô Di muốn nói chuyện, há miệng ra nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào. Cô nhìn anh, bỗng nhiên rất muốn cười. Thương Chủy nhìn cô gái đang chậm rãi nở nụ cười trong sáng, thuần khiết trong lòng mình. Không nói một lời, anh bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng áp bờ môi lạnh lẽo của mình lên môi cô.



Tại sao…



Những thắc mắc không lời chậm rãi nảy sinh trong lòng cô.



Anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Tại sao năm lần bảy lượt vẫn muốn cứu cô?



Tại sao lại là cô?



Có vẻ như Thương Chủy nhìn thấu nỗi nghi hoặc trong lòng cô. Bất chấp hoàn cảnh ác liệt vẫn diễn ra xung quanh, đôi mắt đen láy, sâu thẳm cong lên, anh khẽ nở nụ cười. Anh không cho cô câu trả lời chính xác, lại bắt đầu quấn quýt môi lưỡi cô, cơ hồ muốn nuốt trọn cả người cô, không chừa một chút. Cùng lúc đó, hai tay anh cũng nắm chặt bảng điều khiển.



Tô Di bỗng thấy một luồng sáng trắng lóe lên trong tầm mắt. Mười phút đã trôi qua rồi ư? Cơ thể cô thả lỏng, trước mắt tối sầm, mệt mỏi ngã vào người Thương Chủy.