Mèo Hoang

Chương 18 : Bỏ đá xuống giếng

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Không hiểu tại sao, lúc này, Tô Di thân là tù nhân nhưng khi đối diện với Du

Mặc Niên, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay căng thẳng.



Trong văn phòng Thị trưởng, Du Mặc Niên đưa cho cô một cốc nước ấm, nói: “Cô uống đi!”



Cô gật đầu.



“Trong cơ thể cô không còn ấu trùng nữa!” Đôi mắt đen như mực của anh ta nhìn cô chằm chằm. “Tại sao vậy?”



Tô Di uống một ngụm nước ấm, tỏ vẻ vẫn còn chút hoang mang, lo sợ, nói:

“Anh ta tiêm vào người tôi một loại thuốc, ngay sau đó, cảm giác đau đớn bên trong cơ thể hoàn toàn biến mất”



Du Mặc Niên ngẩn người.



Lúc họ đáp Báo Săn xuống mặt đất, nhật ký phi hành đã bị Mộ Tây Đình xóa

sạch. Radar cũng chỉ theo dõi được quãng đường bọn họ bay về từ bên

ngoài tinh hệ, còn lại, không một ai biết họ đã đi những đâu.



Dáng vẻ của Tô Di hết sức tự nhiên. Ánh mắt của cô khiến Du Mặc Niên cảm

thấy tin tưởng. Lính đánh thuê bôn ba khắp các tinh hệ, kiến thức rộng

lớn, nếu quả thật họ có thứ thuốc có thể chống lại được bệnh dịch kiểu

này thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Nhưng thứ thuốc đó còn đáng giá hơn

cả Mạnh Hi Tông. Vì lợi ích của Liên minh, bất luận bằng cách nào, anh

ta cũng phải có được nó.



Nghĩ tới đây, Du Mặc Niên liền nghiêm mặt nói: “Tô Di, cô và Mạnh Hi Tông rốt cuộc có quan hệ gì?”



Câu hỏi này khiến mặt cô thoáng chút biến sắc.



“Không có quan hệ gì cả.” Cô lạnh lùng nói. “Tôi đơn giản chỉ là một món đồ chơi của anh ta mà thôi.”



Du Mặc Niên trước giờ vẫn giữ nguyên phong thái trang nghiêm, đĩnh đạc,

nghe thấy cô nói tới vấn đề này, anh ta cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc. “Lúc đầu tôi muốn giúp cô, tại sao cô lại từ chối?”



Cô cười khổ, nhìn anh ta, đáp: “Thị trưởng, tôi làm sao biết được, bên cạnh ngài là thiên đường hay địa ngục?”



Du Mặc Niên lúc này mới chợt hiểu ra. Những người anh ta từng tiếp xúc,

thân cận đều là con nhà quyên quý, sao có thể hiểu được tâm lý luôn luôn đề cao cảnh giác của một cô gái mồ côi như Tô Di? Thắc mắc chôn giấu

trong lòng bấy lâu giờ mới được giải tỏa, khiến Du Mặc Niên cảm thấy

thoải mái hơn. Nhưng cô gái này, suy cho cùng vẫn có quan hệ mật thiết

với Mạnh Hi Tông lại liên tiếp lập công lớn và được Liên minh khen

thưởng. Thật khó xử!



“Vì sao anh ta lại để cô lên Chiến Hoàng?”



“Anh ta muốn tôi đánh cắp bản thiết kế cấu trúc chiến hạm.” Vẻ mặt cô hết

sức kiên định. “Thế nhưng thưa ngài Thị trưởng từ trước đến nay, tôi

chưa từng có ý định đó. Tôi sẽ không phản bội lại loài người.”




Lý Tích Trung trầm mặc một lát rồi nói: “Anh cũng nhớ em!”



Cô lau khô dòng nước mắt. “Anh yên tâm, em không sao, chỉ là em mừng quá mà thôi!”



“Có chuyện gì mà vui thế?”



“Anh đừng hỏi. Anh chỉ cần biết rằng, không một ai có thể chia lìa được chúng ta.”



“… Ừ, anh chờ em!”



Tô Di tỏ ra vui vẻ, bắt đầu lải nhải về viễn cảnh cuộc sống chung cùng Lý

Tích Trung sau này, còn phấn khích kể lại chuyện hôm nay cô đã mua đồ

lót cho anh ta như thế nào. Cô và anh ta hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới bịn rịn ngắt máy. Điện thoại ngừng kết nối, Tô Di ngồi tựa lưng vào thành giường.



Hơn một ngày một đêm qua, cô không được chợp

mắt, lúc này, nằm trên chiếc giường êm ái, toàn thân cô lập tức cảm thấy vô cùng uể oải. Cô nhắm chặt mắt, vùi đầu xuống chiếc gối mềm mại,

nhưng lăn qua lăn lại một hồi vẫn không sao ngủ được. Bởi gương mặt của

Mạnh Hi Tông không ngừng hiển hiện trong tâm trí cô.



Đối với một

Lý Tích Trung từng trải, có nhiều kinh nghiệm, không thể nào không hiểu

sự bất thường trong cách nói chuyện của cô. Cô nói sau này sẽ “không rời xa” anh ta nữa, đồng nghĩa với việc cô đã thoát khỏi sự khống chế của

Mạnh Hi Tông, và có nghĩa là Mạnh Hi Tông đã xảy ra chuyện. Nếu hôm nay, Lý Tích Trung không hiểu được ẩn ý trong đó thì cô cũng sẽ không xen

vào chuyện này nữa. Đây chính là biện pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ

tới, tuy chính cô cũng không biết nó có hữu dụng hay không.



Mạnh Hi Tông.



Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này. Còn ai có thể điên cuồng hơn anh ta đây?



Ban ngày, lúc ở trong nhà giam đó, cô giả vờ nổi giận, làm loạn, cố ý che

giấu tai mắt của đám người Du Mặc Niên, nghĩ cách cứu Mạnh Hi Tông.

Nhưng cô không muốn giúp anh ta không công, cô muốn có tự do. Cô biết

bất luận thế nào, cho tới tận lúc này, anh ta vẫn luôn là người nói được làm được. Nhưng người đàn ông kia, rõ ràng đã bị giam trong ngục, rõ

ràng đã chẳng còn sức đe dọa nào đối với cô, nhưng khi nghe thấy điều

kiện cô đưa ra, anh ta lại chỉ cười cười.



“Không được!” vẻ lo lắng tan biến, trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh ta thoáng ẩn hiện nét cười. “Em không có tự do!”



Nghĩ tới đây, cô liền trùm chăn kín đầu, thở dài thườn thượt. Dùng sự tự do

của một người nhỏ bé như cô đổi lấy tính mạng của anh ta đã là quá hời

cho anh ta rồi. Cô cứ tưởng anh ta sẽ đáp ứng ngay chứ!



Nhưng anh ta lại từ chối sao?



Anh ta khiến cô đau khổ, chán nản là vậy, nhưng cô vẫn hao tổn tâm sức, đè

nén lửa giận trong lòng, giúp anh ta bí mật thông báo.