Mèo Hoang

Chương 19 : Bao vây tinh cầu

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Hoàn thành được việc muốn làm, những ngày sau đó, Tô Di không còn nhớ tới

Mạnh Hi Tông nữa mà luôn thăm dò tung tích của Lăng Tranh ở phủ Thị

trưởng. Nhưng giữa vũ trụ bao la này, Lăng Tranh cứ như đã hoàn toàn

biến mất. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.



Ba ngày sau, Du Mặc Niên một lần nữa mời Tô Di đến phòng làm việc.



Không giống lần gặp trước, lần này, trông anh ta có vẻ u buồn. Vừa thấy Tô

Di, Du Mặc Niên liền mỉm cười hiền hậu. “Tôi gọi cô qua đây là để cho cô gặp một người.”



Tô Di thoáng chút giật mình, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Di!”



Cô ngập ngừng một chút rồi mới quay đầu nhìn, nụ cười trên môi trở nên cứng đờ. “… Lý đại ca?”



Nếu có thể đặt trong lòng cô một chiếc máy thăm dò thì sẽ dễ dàng phát hiện ra, dưới vẻ ngoài bình tĩnh đến có phần đờ đẫn, tâm trạng cô lúc này

đang hết sức căng thẳng.



Tại sao Lý Tích Trung lại xuất hiện ở phủ Thị trưởng?



Lẽ nào anh ta là gián điệp hai mang?



Nghĩ lại, bản thân chưa từng nói rõ với anh ta ý đồ của mình, trong lòng cô

bất giác cảm thấy vững tâm hơn. Lý Tích Trung vẫn vậy, vẻ mặt vô cùng

thật thà, thiện lương, chỉ là ánh mắt đen sâu thẳm hơn bình thường, vẻ

mặt thì uể oải. Anh ta tiến lên phía trước, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài

một tiếng. Tiếng thở dài này vô cùng xúc động, ngay cả Du Mặc Niên nhìn

cảnh hai người ôm nhau, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần ôn hòa.



Tô Di nhìn Lý Tích Trung, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”



Vẻ mặt Lý Tích Trung cứng đờ, đáp: “Chiến hạm xảy ra chuyện rồi.”



Ba người ngồi xuống, Lý Tích Trung nói vài ba câu nguyên do, Du Mặc Niên

sơ lược bổ sung giải thích. Tô Di nghe xong liền hãi hùng khiếp vía, vẻ

mặt thoáng chốc chấn động. Nghe nói, Lý Tích Trung là tâm phúc của Hạm

trưởng Liên Đạc, dạo gần đây, anh ta phát hiện Liên Đạc có những hành vi rất mờ ám, thường sử dụng băng tần bảo mật để liên lạc với một nơi nào

đó. Trong một lần tình cờ, anh ta nghe thấy Liên Đạc liên lạc với đội

quân Lính đánh thuê bên ngoài vũ trụ xa xôi, bàn tính nghĩ cách cứu viện Mạnh Hi Tông đang bị giam cầm tại thành phố Hy Vọng.



Thân là một quân nhân luôn hết mực trung thành với loài người, trung thành với quân đội Liên minh, Lý Tích Trung đứng giữa hai bên, bên trung bên nghĩa khó vẹn đôi đường. Sau khi đau khổ suy đi tính lại, anh ta đã đưa ra một

quyết định vô cùng khó khăn - mật báo với Thị trưởng. Nhưng lúc mượn

danh diễn tập ở quân đội Liên minh, định lên lại Chiến Hoàng để bắt Liên Đạc thì lại để lộ tin tức. Liên Đạc đã cùng mấy người tâm phúc của anh

ta phản bội Chiến Hoàng, lái Báo Săn, nhảy siêu quang tốc trốn đi. Trước khi bỏ trốn, anh ta còn để lại một bức thư gửi cho Liên minh, tuyên bố: “Các người bất nhân, tôi bất nghĩa. Liên Đạc từ nay về sau sẽ tận tâm

cống hiến hết sức lực cho Mạnh Hi Tông.”



“Vậy bây giờ…” Tô Di

liếc nhìn ánh mắt không mấy dễ chịu của Lý Tích Trung, nói: “Tin tức

Mạnh Hi Tông bị bắt đã truyền ra ngoài, phải làm thế nào đây?”
Đám cảnh vệ thấy cô đột ngột quay lại cũng không ngăn cản. Cô vừa bước

vào trong, liền thấy Du Mặc Niên đang ngồi bất động trên ghế. Màn hình

tinh thể lỏng treo trên tường không biết từ lúc nào đã mở ra. Cô có thể

nhận ra đoạn mã hóa phía dưới màn hình, nó đại diện cho lực lượng quân

đội vũ trụ.



Chỉ thấy hiện lên giữa vách tường rộng lớn là một

pháo đài vũ trụ màu đen khổng lồ. Mỗi một chiến thuyền đều được trang bị những khẩu pháo lớn, đen tối u ám, biểu hiện cho lực sát thương hùng

mạnh. Bên trong những chiếc chiến thuyền khổng lồ này không biết cất

giấu bao nhiêu máy bay chiến đấu Báo Săn và Tuyết Phong. Trên thân chúng đều in một chữ thập lớn màu xám tro, dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh

sáng âm trầm.



Cô kinh ngạc đi tới trước màn hình, chỉ vào hoa văn rất giống cây thánh giá đó, run giọng hỏi: “Đây là ký hiệu gì vậy?”



Du Mặc Niên hít sâu một hơi, nói chậm rãi từng từ: “Lính đánh thuê.”



“Binh lực của anh ta…” Lớn mạnh như vậy ư? Tô Di quả thực không thể tin vào mắt mình.



Du Mặc Niên gật đầu, trong giọng nói thoáng vẻ bất lực. “Những tinh cầu

khác thuộc Liên minh từ chối dấy binh. Chúng ta chỉ có ba chiến thuyền ở pháo đài vũ trụ.”



“Mau thả anh ta ra đi!” Tô Di nói.



“Cô

cho là mọi việc đơn giản thế thôi sao?” Du Mặc Niên ngừng lại một lát

rồi nói. “Năm, sáu năm qua, Lính đánh thuê không xuất hiện ở tinh hệ

Vĩnh Hằng. Lần này lại gióng trống khua chiêng như vậy, sao có thể dễ

dàng buông tha được chứ?”



Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra. Một đội cảnh vệ bước vào, nhanh chóng vây quanh Du Mặc Niên, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trầm hẳn xuống, Tô Di cảnh giác nhìn chằm chằm đám người mới đến. Đám người này đều là cảnh vệ của phủ Thị trưởng, tại sao lại

bao vây Du Mặc Niên, muốn tạo phản sao? Hoặc có lẽ, bọn họ đã nhận mệnh

lệnh của một người…



Người đứng đầu mặc âu phục, đi giày da bóng lộn khẽ cúi mình trước Du Mặc Niên rồi nói: “Thưa ngài!”



Du Mặc Niên nhìn hắn, hỏi: “Thư ký Tạ, ông tới đây làm gì?”



Vẻ mặt thư ký Tạ vẫn rất cung kính, nói: “Tổng thống phái tôi đến đây toàn quyền tiếp quản vụ án của Mạnh Hi Tông,”



Du Mặc Niên trầm mặc giây lát, hạ thấp giọng nói: “Xin ông hãy chuyển lời

tới Tổng thống, chuyện này tôi sẽ có cách xử lý thích đáng, không dám

phiền thư ký Tạ nhọc công!”



Thư ký Tạ hết nhìn Du Mặc Niên lại nhìn Tô Di đứng bên cạnh. Du Mặc Niên nhíu mày, nói: “Có chuyện gì, ông cứ nói!”



Thư ký Tạ khẽ thở dài. “Mặc Niên, cậu đúng là… điếc không sợ súng.”