Mèo Hoang

Chương 21 : Trả thù Lính đánh thuê

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nửa năm sau. Năm 2387.



Một chiếc Báo Săn được trang bị đầy đủ động cơ và thiết bị chiến đấu lẳng

lặng đáp xuống phía sau một hành tinh nhỏ. Thoạt nhìn, trông nó chỉ

giống một vật thể cực kỳ nhỏ bé nhô lên trên bề mặt hành tinh.



Nhị Cầu là một gã Lính đánh thuê láu cá lão luyện, thân hình cao lớn, tướng mạo nhã nhặn, đẹp trai, tuổi không quá ba mươi. Gã vốn là tử tù của

thành phố Hòa Bình, lúc vượt ngục đã gia nhập đội quân Lính đánh thuê,

từ đó, gã càng lúc càng kiêu căng, phách lối. Lúc này, gã đang ngồi trên ghế lái một chiếc Báo Săn, chăm chú nhìn mục tiêu trên radar, khóe

miệng khẽ mỉm cười vẻ đắc ý.



Ngồi ở vị trí phụ lái là một chàng

trai trẻ tên Tiểu Hắc, mới gia nhập đội quân chưa được hai năm, mặt mũi

thật thà, thân thủ linh hoạt. Cậu ta lo lắng nói: “Trung úy, như vậy

thực sự có thể câu được cá lớn sao?”



Nhị Cầu bí hiểm đáp: “Không

chỉ là cá lớn mà còn là cá siêu lớn nữa kìa! Không quân Liên minh đều là bọn trứng thối ngu xuẩn, bị chúng ta cướp bóc mười mấy lần rồi nhưng

đến rắm cũng không dám đánh, chẳng lẽ còn có thể giở trò gì được ư?”



Tiểu Hắc gật gù đồng ý.



Đúng lúc này, ánh mắt Nhị Cầu sáng lên. “Bọn chúng ra rồi!”



Đó là một chiếc Báo Săn khác đang chậm rãi di chuyển khỏi tầng khí quyển

của một hành tinh nào đó phía trước. Trên đầu chiếc máy bay gắn biểu

tượng năm ngôi sao màu trắng sáng lấp lánh, đại diện cho đội Không quân

Liên minh tinh hệ Vĩnh Hằng. Một ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên, chiếc

Báo Săn vụt biến mất giữa không trung sau khi thực hiện bước nhảy siêu

quang tốc.



Nhị Cầu mở máy thăm dò nguyên tố, mấy giây sau, lập tức biểu lộ dáng vẻ tươi cười “quả nhiên là như thế”.



“Vanadium, thép crom, niken…” Tiểu Hắc lần lượt báo tên từng nguyên tố dò được,

phấn khích ngẩng đầu, nói: “Anh Cầu, lần này hai ta kiếm được một khoản

lớn rồi!”



Nhị Cầu khởi động Báo Săn, lái về phía hành tinh quân

Liên minh vừa rời đi với tốc độ nhanh nhất. Biểu tượng chữ thập màu bạc

trên thân máy bay phát ra những tia sáng trong suốt tuyệt đẹp.



Sau khi chính thức tuyên bố đóng quân ở tinh hệ Vĩnh Hằng, thanh danh của

Lính đánh thuê ở nơi này không tốt cũng chẳng xấu, coi như an phận thủ

thường, nhưng cứ hễ rời khỏi tinh hệ, bản tính lưu manh và cung cách độc địa của bọn họ lại lập tức bộc lộ. Kẻ đứng mũi chịu sào, nến mùi cay

đắng từ những việc bọn họ gây ra không ai khác ngoài Không quân Liên

minh.



Tài nguyên của Tinh cầu có hạn. Không quân ngoại trừ việc

làm tốt công việc phòng ngự hằng ngày, còn phải làm thêm một nhiệm vụ

hết sức quan trọng khác, đó là đến các tinh hệ lân cận tìm kiếm nguồn

tài nguyên khan hiếm, đặc biệt là một vài nhiên liệu quan trọng. Sau khi Lính đánh thuê đóng quân tại tinh hệ này, việc nảy sinh xung đột về lợi ích là điều khó tránh khỏi.



Mặc dù trình độ thăm dò khoa học kỹ

thuật của hai bên ngang nhau, không có sự cách biệt quá lớn nhưng so về

thái độ làm việc chăm chỉ, đàng hoàng thì Lính đánh thuê thua xa quân

Liên minh. Mỗi lần bọn họ phát hiện ra nguồn tài nguyên ở một tinh cầu

nào đấy thì đều đến chậm một bước, bị quân Liên minh hớt tay trên, sau

vài lần như vậy, Lính đánh thuê bắt đầu sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi.



Không thể cướp đoạt một cách trắng trợn vì Lính đánh thuê phải tuân thủ lời

hứa trước mặt mọi người, luôn tỏ thái độ trung thành với Liên minh. Thế

nên, thủ đoạn bọn họ hay sử dụng nhất là lặng lẽ bám theo sau, mỗi khi
Lính đánh thuê tuân thủ theo chế độ tư hữu tài sản. Máy bay chiến đấu

vốn là tài sản lớn nhất của hai gã, nhưng bởi ảnh hưởng của lực từ, máy

bay chiến đấu của bọn họ không thể rời khỏi tinh cầu kia. Thế nên, bọn

họ làm nổ của người ta một cái máy trạm đơn giản thì bây giờ, người ta

phá hủy lại của bọn họ một chiếc máy bay chiến đấu? Thật lỗ quá!



“Này, cô tên là gì?” Nhị Cầu nhìn chằm chằm vòng eo thon gọn của cô gái.

“Cũng phải nói cho tôi biết là tôi đã bại dưới tay ai chứ?”



Cô gái không quay đầu lại, đáp: “Anh chỉ cần biết rằng, sau này đừng có động vào bất cứ thứ gì của Chiến Hoàng nữa là được!”



“Ồ!” Nhị Cầu nheo mắt, nói. “Vậy nghĩa là vẫn có thể cướp từ những pháo đài vũ trụ khác ư?”



Dường như cô gái vừa mỉm cười. “Trung úy, chúng tôi đâu ôm đồm được nhiều như vậy?”



Nhị Cầu liền nghĩ cô gái này rất biết tiến lùi, hơn nữa, cũng không ngốc

nghếch giống đám quân Liên minh kia, gã hưng phấn nói. “Được, Nhị Cầu

tôi đáp ứng cô, tôi sẽ nói với các anh em, sau này sẽ không động tới

Chiến Hoàng nữa.” Rồi gã chớp chớp đôi mắt. “Bé con à, em rất thông

minh, liệu em có nhã hứng gia nhập đội quân Lính đánh thuê bọn anh

không?”



Khi nghe thấy câu này, đôi tay đang điều khiển máy bay

của cô rõ ràng khựng lại. Thiếu úy Lưu Khiết ngồi cạnh khẽ quát: “Đừng

có mơ! Trung úy là quân nhân ưu tú nhất Chiến Hoàng của chúng ta, tuyệt

đối sẽ không bao giờ thông đồng với các người làm bậy đâu!”



Nhị

Cầu căn bản không thèm để ý đến cậu ta, cười khà khà, nói: “Có ai chưa

biết đến danh tính lính đánh thuê bọn tôi chứ, người nào người nấy đẹp

trai, phóng khoáng, cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai. Tất thảy phụ nữ ở thành

phố Tự Do này đều mơ ước được cùng lính đánh thuê phong lưu một đêm. Cô

em đi theo bọn tôi làm cô dâu hằng đêm, so với mấy tên ngốc này, bọn tôi tuyệt đối mạnh mẽ hơn nhiều.”



Lưu Khiết lập tức giận tím mặt,

muốn mắng chửi Nhị Cầu một trận nhưng nghẹn họng hồi lâu mà không sao mở miệng được. Đúng lúc này, Trung úy bỗng nhiên xoay người, nhìn đám Nhị

Cầu, cười tươi tắn. Cách lớp mặt nạ bảo hộ, dung nhan của cô gái này

không được tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng khuôn mặt xinh xắn,

thuần khiết lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và thân thiện. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, tựa một đầm nước hồ sâu được chiếu rọi bằng

muôn vàn ánh sao.



Nhị Cầu và Tiểu Hắc nhất thời đều ngây ngẩn ngắm nhìn.



Nhưng đúng lúc này, cô gái khẽ nhấc ngón tay lên, ấn một cái…



“A!” Nhị Cầu và Tiểu Hắc hét toáng lên, tiếng hét vang vọng khắp cabin. Ba

người có mặt tại đây đều không thể tin vào những gì mắt mình đang nhìn

thấy!



Đã bị ném ra ngoài! Cô gái ném hai tên Lính đánh thuê đó ra khỏi cabin! Tuy đã đội mũ bảo hộ, mặc đồ du hành vũ trụ thì không còn

nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hành động của cô thực sự quá đột ngột!

Đột nhiên mở cửa khoang, đột nhiên nghiêng thân máy bay, khiến bọn họ

đột nhiên mất thăng bằng mà ngã xuống!



Áp suất bên trong buồng

điều khiển cùng nhiệt độ và lượng oxy dần khôi phục trạng thái ổn định.

Lưu Khiết ngơ ngác nhìn hai bóng người trôi lơ lửng trước đầu máy bay,

mặt hai người họ tái xanh tái dại, hết sức hoảng loạn.



Lúc này, giọng nói ngọt ngào của vị Trung úy ngồi bên bỗng vang lên: “Thiếu úy, đây mới đúng là trả thù chứ!”