Mèo Hoang

Chương 22 : Thành phố Tự Do

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Để hai gã Nhị Cầu và Tiểu Hắc trôi nổi giữa không trung chừng mười phút,

Trung úy mới lệnh cho Lưu Khiết “vớt” từng người lên. Lần này, bọn họ

ngồi rất nghiêm chỉnh, yên tĩnh cho tới tận lúc máy bay đáp xuống Chiến

Hoàng. Đội quân Lính đánh thuê nhận được tin, liền sốt ruột đứng đợi ở

boong tàu Chiến Hoàng từ sớm. Lúc máy bay hạ cánh, Nhị Cầu không nói một lời, dẫn Tiểu Hắc quay đầu, bước nhanh về phía máy bay của đồng đội,

rời đi.



“Trung úy, có khi nào bọn chúng sẽ thất hứa không?” Lưu Khiết nhìn theo bóng chiếc Báo Săn của quân Lính đánh thuê đi xa dần.



“Không đâu!” Trung úy lẳng lặng đáp. “Tuy Lính đánh thuê vô liêm sỉ thật nhưng vẫn có thể coi là trọng chữ tín. Hơn nữa, tôi đã ghi âm lại toàn bộ

cuộc đối thoại trên đường về đây rồi.”



“Trung úy!”



“Trung úy!”



Trên boong tàu, vài viên phi công đứng chờ đã lâu vội vã chạy tới. Nghe Lưu

Khiết tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, ai nấy

đều vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.



“Rốt cuộc cũng cho bọn chúng một bài học!” Có người cảm thán thốt lên.



Cũng có người lo lắng nói: “Hạm trưởng luôn e sợ sẽ đắc tội với Lính đánh thuê, liệu ngài ấy có trách chúng ta không?”



“Trách chúng ta cái gì chứ?” Lưu Khiết học ngay được giọng điệu của Trung úy. “Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”



Mọi người thoáng ngẩn ra rồi cùng cười ha hả.



“Thông báo! Thông báo!”



Đúng lúc này, trên loa phóng thanh bỗng vang lên giọng nói trầm ổn của viên

sĩ quan truyền tin. Tất thảy đều sửng sốt, thông báo ở đâu ra vậy?



Mấy giây sau, giọng nói đó lại vang lên lần nữa. “Trung úy Tô Di, xin mời lập tức đến Trung tâm chỉ huy tác chiến.”



Đang lúc mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt bất an, Tô Di liền bước vào Trung

tâm tác chiến. Cô chưa kịp đứng vững, trước mặt đã xuất hiện một bóng

người cao lớn, người đó không nói không rằng, liền giáng cho cô một cái

bạt tai. “Bốp” một tiếng, bên má cô lập tức đau rát.



Cô ôm bên má rát như phải bỏng, ngẩng đầu nhìn, thấy rõ người vừa tới. Đó chính là

Thượng tá Hứa Minh Trạch - người được điều đến Chiến Hoàng nhậm chức Hạm trưởng nửa năm trước đây. Anh ta xuất thân con nhà quan, tốt nghiệp đại học, trước kia từng làm tham mưu trong bộ tác chiến của quân Liên minh. Nhưng kể từ lúc anh ta đến Chiến Hoàng này, chưa giây phút nào Tô Di

cảm thấy thoải mái, dễ chịu.



“Trung úy!” Gương mặt gầy gò của Hứa Minh Trạch tái mét. “Ai cho phép cô gây hấn với Lính đánh thuê?”



“Tôi…”



“Cho cô ta xem đi!” Hứa Minh Trạch căn bản không thèm nghe cô nói.



Trên màn hình tinh thể lỏng mỏng như cánh ve, một khoảng không mênh mông

hiện ra. Căn cứ vào hình ảnh và bối cảnh lúc bấy giờ, Tô Di có thể dễ

dàng nhận ra, đây chính là khoảng không phía trước Chiến Hoàng.



Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện hai luồng đạn đỏ lòe, xẹt qua

ngay trước đầu máy bay, thiếu chút nữa đã bắn trúng Chiến Hoàng. Một

chiếc Báo Săn in hình chữ thập màu bạc dũng mãnh lướt qua trước mặt máy

bay.



Giọng nói giận dữ của Nhị Cầu từ tần số truyền tin truyền

đến. “Hóa ra là nữ phi công duy nhất của Chiến Hoàng, Trung úy Mèo
dở.



Ngay cả Tô Di khi nhìn một cô gái có khí chất đặc biệt như

vậy, trong lòng cũng hơi chấn động. Tô Di không biết rằng đám đàn ông

còn rung động hơn nữa. Nhìn các cô gái cao ngạo lại sa ngã như vậy,

hormone giống đực của bọn họ lập tức trỗi dậy, muốn chinh phục và muốn

được giày vò các cô nàng ngay lập tức. Vừa bước vào quán bar, Tô Di lập

tức kinh hãi. Còn mấy gã đàn ông đi theo cô lại tỏ ra hết sức hưng phấn.



Ánh đèn chói mắt mê loạn, âm nhạc đinh tai nhức óc, những chiếc sofa dài

cùng dãy bàn nhỏ kiểu vuông, đúng chất của một quán bar. Không gian rộng rãi, hút tầm mắt. Có đám thợ mỏ áo xanh ngồi quây thành một bàn đánh

bài; cũng có đám lính đánh thuê trong bộ quân phục đen đang ngả ngớn

cùng những cô gái trẻ ngồi trên đùi mình, bọn họ một tay cầm ly rượu,

một tay không chút kiêng kỵ lần mò, sờ soạng bên trong lớp áo quần.

Những cô gái đó vùi mình trong lòng bọn họ, dáng vẻ tươi cười xinh xắn,

thậm chí còn có chút e thẹn, xem bộ dạng này có lẽ họ không phải gái

làng chơi mà là những thiếu nữ bình dân lỡ sẩy chân sa vào cám dỗ.



Vì thời gian còn sớm nên quán bar vẫn chưa đông lắm, nhóm Tô Di tìm bàn

trống trong một góc khuất rồi ngồi xuống. Tô Di lẳng lặng ngồi nhâm nhi

đồ uống, còn bốn người đàn ông bên cạnh cô hết nhìn trái lại nhìn phải,

nhấp nhổm không yên.



“Muốn tán gái thì mau đi đi!” Tô Di kéo vành mũ xuống thật thấp. “Sáng mai chúng ta phải quay về rồi đấy!”



Trên quầy bar có không ít các cô gái đang ngồi uống rượu, chờ người tới làm

quen. Mà trên bàn Tô Di lúc này lại có bốn người đàn ông, ai nấy đều vô

cùng đẹp trai, thân hình cao lớn, dáng vóc cân đối, khí chất điềm đạm,

hơn hẳn đám thợ mỏ bẩn thỉu và đội lính đánh thuê thô tục kia, tự nhiên

bọn họ thu hút được rất nhiều ánh mắt. Vì thế, chưa cần bọn họ lấy hết

dũng khí đứng lên đi tán gái, đã có người nhìn họ bằng ánh mắt khó ưa

rồi.



“Bốn nam với một nữ ư?” Có người đi tới, để một tay lên bả

vai Lưu Khiết. “Người anh em, tuy thành phố Tự Do của chúng ta chỉ có

mười vạn lính đánh thuê thôi nhưng tất thảy những “con gà”[2] của Liên

minh đều phải nghe danh mà đến. Các cậu có cần phải tiết kiệm quá thế

không? Hay các cậu thích ăn chung? Vậy cho anh tham gia nữa nhé!”



[2] Chỉ gái điếm hoặc những cô gái lẳng lơ.



“Ha ha ha!” Đám đàn ông xung quanh cười phá lên, còn các cô gái có mặt ở đó người tỏ vẻ ngượng ngùng, rùng mình sợ hãi.



Người đàn ông kia dáng vẻ cao lớn, tướng mạo oai hùng nhưng miệng đầy mùi

rượu, ánh mắt lờ đờ, mơ màng vì say. Lưu Khiết đẩy gã đó ra, đứng bật

dậy. Cậu ta vừa hành động, mấy gã đàn ông vừa uống vài chén lập tức khí

thế bừng bừng, không chịu ngồi yên, tất thảy đều sa sầm nét mặt rồi từ

từ đứng lên.



“Mẹ kiếp, đừng có nói bậy!” Lưu Khiết quát lớn. “Cô ấy là cấp trên của chúng tôi đấy!”



“Ngồi xuống!” Tô Di khẽ giọng nói, “Đừng gây chuyện, kệ bọn họ đi!”



Gã đàn ông vừa khiêu khích cười càng to hơn. “Cấp trên ư?”



Gã xách theo chai rượu, lảo đảo đi vòng qua trước mặt Tô Di, nhìn khuôn

mặt cô bị che khuất hơn nửa dưới chiếc mũ lưỡi trai rồi lại phá lên cười ha hả. “Người đẹp, đàn bà con gái đến những nơi này chỉ có hai loại.

Một loại là đàn bà để chúng ta chơi đùa, loại còn lại là nữ lính đánh

thuê. Cô thuộc loại nào?”