Mèo Hoang

Chương 23 : Canh bạc ngoài ý muốn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


“Chúng tôi là người của Cáo Trọc.” Tô Di ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói ra biệt hiệu của thủ trưởng Nhị Cầu.



Không biết từ lúc nào, dường như mọi người có mặt tại đây đều hướng mắt nhìn

về phía bên này, cơ hồ sự xuất hiện của bọn họ hết sức đường đột.



“Người của ông ta ư? Mất hứng quá!” Gã gây hấn kia rõ ràng cảm thấy hơi thất

vọng, xách theo chai rượu trở lại bàn của mình. Những người khác dường

như cũng không để ý tới bọn họ nữa. Trong giây lát, khung cảnh xung

quanh lại trở về trạng thái náo nhiệt ban đầu, không tán gẫu thì uống

rượu, đánh bài, chơi trò đánh đố…



Đám người Lưu Khiết có chút

kinh hãi với sự việc vừa xảy ra nhưng lúc này phải rời đi như vậy thì

bất giác cảm thấy không cam lòng. Tô Di để ý thấy gã đàn ông vừa gây hấn ban nãy đã tham gia vào một nhóm chơi bài ở bàn bên cạnh, không biết vô tình hay cố ý thỉnh thoảng lại liếc qua. Cô liền thấp giọng quyết định: “Lúc này vẫn còn sớm, chúng ta ngồi đây thêm nửa giờ nữa rồi hẵng rời

đi.”



Mọi người chỉ đành gật đầu. Ai nấy đều nâng ly, uống những

ngụm rượu sầu muộn. Một lát sau, Tô Di đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Tuy vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng trên người lại nồng đượm

khí chất quân nhân. Vì thế, chỉ có vài tiếng huýt sáo theo bước chân cô, còn tuyệt nhiên không ai dám quấy rầy. Nhưng khi cô quay trở lại chỗ

ngồi, chợt phát hiện bên cạnh thiếu mất một người.



“Tiểu Bạch đâu?” Người cô đang hỏi đến là một cậu bé có dáng dấp thanh tú nhưng tính cách lại ẻo lả như con gái.



Đám người có chút ngượng ngùng, nói: “Vừa có một cô gái xinh đẹp đến mời

cậu ấy cùng đi nhảy… Nhưng cậu ấy đảm bảo trong vòng nửa tiếng nữa nhất

định sẽ quay lại.”



Tô Di chỉ còn biết im lặng.



Đàn ông thực sự là một lũ sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ư?



Hơn nửa giờ sau, cuối cùng “Tiểu Bạch” cũng trở về. Có điều, không phải trở về theo chiều đứng mà là theo hướng song song với mặt đất. Gã cầm đầu

ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, phía sau là sáu gã đàn ông cao to,

cường tráng. Gã say rượu gây hấn ban nãy nhìn thấy đám người đó thì

không còn vẻ say rượu nữa, cợt nhả đứng lên, đứng bên cạnh hai gã trong

số đó.



Bọn họ ném “Tiểu Bạch” mặt mũi sưng vù xuống đất, gã đàn

ông cầm đầu nói với một tên sau lưng mình: “Tiểu Hắc, anh đây đang tự

hỏi không biết là kẻ nào không muốn sống, dám ngang nhiên quyến rũ cô em đây? Hóa ra chính là Mèo Hoang Nhỏ à?”



Đám người xung quanh cười vang, nhìn bọn Tô Di với ánh mắt nham hiểm.



Tô Di không chút hoang mang, tiện tay cầm cốc nước trên bàn lên, nhàn hạ

uống một ngụm rồi mới đứng dậy, nói: “Nhị Cầu, Mèo Hoang Nhỏ là cái tên

để cho anh gọi đấy à? Cuộc so tài ở Tây Bắc Phong chưa đủ làm anh mất

mặt phải không?”



Tất thảy mọi người đều cảm thấy sửng sốt, tiếng

cười bỗng rộ lên rồi càng lúc càng to. Có người cao giọng cười mắng:

“Nhị Cầu, mẹ kiếp, mày đúng là đồ bất lực!”
Mặt Tô Di nóng bừng. Tuy trước mặt người khác, đàn bà con gái chỉ mặc bikini ở thời đại của cô là chuyện rất đỗi bình

thường nhưng đối với cô mà nói, đây rõ ràng là sự thách thức vô cùng to

lớn. Nhưng lúc này, cô không còn cách nào để thoái thác được nữa. Nhìn

hai người trước mặt gần như đã hoàn toàn lõa thể, Tô Di cảm thấy phần

thắng của mình vẫn còn rất lớn. Cô cắn răng, hạ quyết tâm, bắt đầu cởi

từng chiếc cúc áo.



Trong mắt đám cấp dưới, người trước nay luôn

điềm tĩnh như núi - Tô Di lại có lúc đôi tay run rẩy thế này. Mà khi

những ngón tay trắng nõn, thon dài của cô kéo chiếc áo xuống, làm lộ ra

bờ vai trắng nõn, mịn màng tựa ngọc, đám đông nhất thời nín lặng. Dường

như mọi người đều nín thở, nhìn vòng eo thon nhỏ, nõn nà đến chiếc áo

ngực màu nâu ôm lấy cặp bồng đảo đầy đặn, trắng như tuyết, cuối cùng ánh mắt nhất loạt nhìn xuống đôi chân thon dài của cô.



Vẻ yên tĩnh

trong quán rượu trầm hẳn xuống, bất giác khiến ai nấy đều có chung một

suy nghĩ, bầu không khí càng thêm phần sôi nổi. Mặt Tô Di đỏ bừng như

thể muốn nhỏ máu, có vẻ dưới sự tác động của hơi men và bầu không khí

căng thẳng, Tô Di bất giác cảm thây nôn nao.



“Chơi lại!” Giọng nói của cô hết sức quả quyết.



“Được!” Các tế bào của những người đàn ông ở đây dường như đều bị thiêu đốt bởi lời khiêu chiến dứt khoát của Tô Di.



“Để tôi chơi thay cô ấy!” Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm, thách thức

đột nhiên vang lên. Đám đông vây quanh rõ ràng đang la ó ầm ĩ nhưng

giọng nói trầm thấp ấy vẫn nhẹ nhàng lọt được vào tai mỗi người.



Mà khi nghe thấy giọng nói này, trái tim Tô Di bất giác đập thình thịch.

Chỉ cảm thấy dường như có một con rắn đang bò dọc sống lưng mình, trong

nháy mắt, toàn thân cô cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.



Mọi người nhất loạt quay đầu rồi nghi hoặc nhìn nhau, tránh sang một bên

nhường lối. Một người đàn ông cao lớn, hai tay đút túi quần, thần sắc

lạnh như băng đang chậm rãi bước xuống từ tầng hai. Bộ quân phục lính

đánh thuê bình thường như vậy nhưng mặc trên người anh ta lại hết sức

trang nghiêm và đẹp mắt, còn khiến người ta có cảm giác kính sợ. Anh ta

có đôi vai rộng, eo nhỏ và đôi chân dài, vừa có sự lười nhác, bất kham

của lính đánh thuê vừa có vẻ kiên quyết, lạnh lùng của quân Liên minh.

Sự xuất hiện của anh ta khiến tất thảy phụ nữ ở đây đều phải sáng mắt

lên.



Anh ta khẽ nhướng hàng mày lưỡi mác rậm rì, đôi con ngươi

đen như mực liếc về phía Tô Di. Ánh đèn hắt bóng lên khuôn mặt anh ta,

chỗ tỏ chỗ khuất, phảng phất như anh ta đang nở nụ cười, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy nghẹt thở. Anh ta chậm rãi đi giữa đám người, tới

gần bàn Tô Di đang ngồi. Tất cả mọi người xung quanh tựa hồ chỉ làm nền

cho dáng vẻ oai hùng kia. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh ta lúc này

đột nhiên sáng quắc, nhìn chằm chằm cơ thể trắng mịn của Tô Di, tuy trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười nhưng càng lúc càng có cảm giác lạnh lẽo

như băng.