Mèo Hoang

Chương 25 : Do dự

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tô Di nhìn Mạnh Hi Tông vùi đầu vào giữa hai chân mình, những ngón tay dài màu lúa mạch của anh bám chặt bắp đùi cô, mái tóc ngắn, đen nhánh, mềm

mại không ngừng cọ xát phần bụng dưới phẳng lì. Cô bỗng nhiên cảm thấy

khổ sở. Tuy anh luôn chiếm đoạt cô theo cách cưỡng ép, ngang ngược nhưng kỳ thực, trong lúc chung đụng, cho tới tận bây giờ anh vẫn rất mực dịu

dàng, lại không hề có những câu nói hạ lưu. Thế mà anh vừa nói, muốn để

cô phải mở miệng cầu xin trên giường mới được ư?



Rõ ràng anh đang rất tức giận.



Nhưng anh tức giận cái gì mới được chứ?



Tựa hồ cảm nhận được sự thiếu tập trung của cô, Mạnh Hi Tông ngẩng đầu, trên môi lấp lánh ánh nước.



“Cởi quần áo cho tôi!” Anh ra lệnh.



“Ở chỗ này có tiện không?” Cô khẽ nắm chặt bắp tay rắn chắc của anh. “Ở

đây người đến người đi...” Những đôi nam nữ gặp gỡ tại quán bar, cảm

thấy ưng ý thì đều thuê phòng trên tầng hai.



“Phòng này tôi đã bao dài hạn rồi!” Anh lẳng lặng nhìn cô.



“Vậy thay drap trải giường đi!” Cô nhìn anh chăm chú, chậm rãi nói. “Tôi

không thích nằm lại drap trải giường của người khác.” Nhất là khi người

ấy lại là phụ nữ.



“Chỉ có tôi ngủ lại đây thôi!” Mạnh Hi Tông nhíu mày, nhìn cô. “Em chê tôi bẩn à?” Ngón tay đang nắm bắp đùi cô chợt siết mạnh.



“Không!” Mặt Tô Di thoáng chốc đỏ bừng. “Không phải tôi chê anh.”



Anh nheo nheo đuôi mắt, bỗng dưng nở nụ cười, cánh tay dài vươn ra, ôm cô

vào lòng. Anh ngồi dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình rồi cúi đầu, hôn cô

thật sâu.



“Có chút tâm tư...” Một tay anh giữ chặt váy, một tay nắm lấy tay cô, đặt vào nơi nóng rực giữa hai chân anh.



Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lên theo từng động tác của anh, tựa

như có dòng điện xẹt qua khiến cả người cô tê dại, không biết từ lúc

nào, dục vọng của anh đã lan sang cô một cách tự nhiên, không hề dồn ép. Tâm tình của cô vẫn căng thẳng và rối ren như cũ nhưng tựa hồ cảm giác

đau đớn không giống lần trước nữa. Dường như nhờ có nụ cười thấu hiểu và nỗi bực dọc trong nháy mắt tiêu tan của Mạnh Hi Tông mà đáy lòng Tô Di

chợt dâng lên niềm vui sướng mỏng manh. Cô đưa tay, khẽ dặt lên vòng eo

thon gọn của anh. Anh cơ hồ nhận ra sự chủ động hiếm hoi của cô, vòng ôm bất giác siết mạnh hơn, cứ như thể muốn khảm cô vào chính cơ thể mình.



“Cộc, cộc, cộc!” Tiếng gõ cửa dồn dập tựa như từ trong mông lung truyền đến, làm tiêu tan bầu không khí ám muội trong phòng.



Mạnh Hi Tông đặt Tô Di xuống giường, nhanh chóng lấy áo của mình, phủ lên người cô, nói với giọng khàn khàn: “Chờ tôi một chút!”



“Vâng!”



Anh ra mở cửa, tiếng nhạc chát chúa cùng âm thanh huyên náo ở tầng dưới

quán bar lập tức truyền vào, có điều, xem lẫn trong đó còn có rất nhiều

tiếng hô hoán náo loạn.



“Cháy rồi!”



“Tránh ra!”



Mạnh Hi Tông thì thầm vài câu với người đang đứng bên ngoài rồi sau đó đóng

cửa lại, rời khỏi phòng. Tô Di lập tức mặc quần áo chỉnh tề, đi tới gần. Nhưng cánh cửa đã bị khóa trái mà hệ thống cách âm ở đây lại rất tốt,

cô không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào bên ngoài.




“Tuân lệnh!”



Sau khi đội quân cảnh rời đi, Mộ Tây Đình bước vào.



Cậu ta khoác trên người bộ quân phục của Lính đánh thuê, trên cầu vai là

quân hàm Trung tá. Tay cầm một tập tài liệu dày cộp, Mộ Tây Đình tươi

cười, rang rỡ bước nhanh tới.



“Ngài chỉ huy!” Cậu ta cười, nói. “Tôi nghĩ, chúng ta đã tìm thấy một nền văn minh nhân loại khác.”



Mạnh Hi Tông liền ngẩng đầu nhìn.



Mộ Tây Đình đưa tập tài liệu cho anh, nói: “Đó là một tinh hệ nhỏ thuộc

hằng tinh cách đây một nghìn năm trăm năm ánh sáng. Đây là những hình

ảnh tàu tuần tra vệ tinh chụp lại được. Thưa ngài, tài nguyên ở nơi

này... rất phong phú, đặc biệt, không có bất kỳ máy móc nào liên quan

đến việc phân định hay kiểm tra đo lường, cũng không tìm thấy dấu vết

của vũ khí uy hiếp.”



Mạnh Hi Tông đưa mắt nhìn những bức ảnh và

tài liệu trên tay Mộ Tây Đình. Đó là một tinh cầu trải dài, rộng khắp

với mặt nước biển xanh thăm thẳm, từng mái nhà đẹp đẽ, tinh xảo, một lối kiến trúc mà anh chưa từng nhìn thấy, hết sức lạ mắt nhưng lại vô cùng

ưu mỹ, tĩnh lặng. Đương nhiên, còn có rất nhiều ảnh chụp gương mặt loài

người, nhìn bề ngoài thì không thấy có điểm gì khác biệt so với con

người trên tinh hệ Vĩnh Hằng này. Vẻ mặt ai nấy đều hết sức bình thản,

ánh mắt ấm áp tựa như họ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.



Trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt của Tô Di.



Khoảnh khắc khi cô bị nhiễm trùng dịch, nước mắt giàn giụa nhìn anh không chớp mắt. Hôm đó, cô đã nói với anh, cô đến từ Trái đất. Nếu sau này, anh

tìm thấy Trái Đất, nhất định phải nói cho cô biết, Trái đất thực sự tồn

tại. Mạnh Hi Tông hoàn hồn, dán mắt nhìn vào lục địa trên tấm hình,

dường như có một dải hoa văn mờ nhạt được khắc lên bề mặt lục địa đó.



“Đó là cái gì?” Anh chỉ vào chi tiết đó.



“Đại khái đó là một công sự phòng ngự nào đó dưới mặt đất.” Mộ Tây Đình cười, nói.



“Tất cả những tin tức về hành tinh này đều phải được bảo mật nghiêm ngặt.

Tôi sẽ tự hình tìm hiểu.” Mạnh Hi Tông đứng lên, thoáng nở nụ cười nhạt. “Tây Đình, với danh nghĩa Liên minh nhân loại tinh hệ Vĩnh Hằng, chính

phủ tự trị tinh cầu Tự Do...”



Mộ Tây Đình cung kính lắng nghe.



Mạnh Hi Tông lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể hợp pháp đô hộ những tinh cầu có nền văn minh thấp hơn rồi.”



Đội quân cảnh phụ trách tìm kiến tung tích Tô Di rất nhanh đã tìm thấy tiểu đoàn của Nhị Cầu và Ly Tử. Nhưng tin tức bọn họ thu được lại là đám

người Nhị Cầu đã trở thành một đội chuyên chở, giờ đang vận chuyển nguồn nhiên liệu khoáng thạch cho đội viễn chinh Lính đánh thuê cách đây một

nghìn năm trăm năm ánh sáng.



“Trong đội bọn họ có cô gái này không?”



Tên cầm đầu nhìn nhìn gã quân cảnh hai tay trống không đang vênh mặt, hất

hàm sai khiến rồi lại đánh giá xấp tiền dày cộp Ly Tử cho để trong túi,

lộ ra vẻ mê hoặc, lắc đầu, nói: “Tôi không rõ, chưa từng thấy ai như

vậy.”