Mèo Hoang

Chương 26 : Giữa lúc bất chợt

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Lúc này, Tô Di vẫn

chưa biết quân cảnh đã tìm ra nơi ẩn náu của mình. Cô đang lái một chiếc Báo Săn, trải qua mấy lần thực hiện bước nhảy siêu quang tốc và bổ sung nhiên liệu tại trạm không gian, đích đến đã không còn xa nữa.



Trên tuyến đường an toàn dài dằng dặc kéo dài suốt năm ngày, trò tiêu khiển

duy nhất chính là nghe Ly Tử và Nhị Cầu đấu võ mồm. Bọ họ đúng là những

tên lính đánh thuê điển hình, luôn mưu cầu lợi ích cho riêng mình, coi

trời bằng vung, tính tình thẳng thắn, coi chữ “nghĩa” hàng đầu. Trong

khoảng thời gian hợp tác cùng bọn họ, cảm nhận của Tô Di khác hẳn trước

đây.



Trươc đây, khi còn ở Chiến Hoàng, bán kính phi hành lớn nhất của cô chưa bao giờ quá năm trăm năm ánh sáng, mà đó còn là do cô tự

chủ động khám phá. Nhưng gia nhập đội quân Lính đánh thuê chưa được một

tháng, bán kính phi hành của cô đã dễ dàng đạt đến con số một nghìn năm

trăm năm. Thân là Không quân Liên minh, chịu nhiều sự rằng buộc, cần

phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên. Còn khi là lính đánh thuê, chỉ cần không phải là Sĩ quan chỉ huy thống nhất mệnh lệnh tác

chiến thì cô có thể lựa chọn giữa việc nhận hay không nhận nhiệm vụ đó,

hơn nữa, thù lao cho mỗi một nhiệm vụ hoàn thành tương đối cao và hoàn

toàn là tài sản cá nhân. Nhưng từ trước đến nay, Tô Di chưa từng nhìn

thấy sự tranh đấu giữa những đội quân khác nhau.



“Có thể cạnh tranh.” Ly Tử nói. “Nhưng nếu cạnh tranh ác ý thì sẽ bị tiểu đội 7 phạt.”



“Tiểu đội 7 ư?”



“Ừ! Cô đã từng nghe tới cái tên Lý Tích Trung chưa? Anh ta phụ trách tiểu

đội 7. Trong vài năm đầu, khi Ngài chỉ huy vừa ban bố quyền chỉ huy tất

cả đội quân Lính đánh thuê, tình trạng khiêu khích, gây hấn và mưu mô

hãm hại lẫn nhau vẫn còn tồn đọng. Trước tình hình đó, Ngài chỉ huy đã

nghiêm khắc xử phạt người chịu trách nhiệm cao nhất là Lý Tích Trung...” Ly Tử lắc đầu, tiếp: “Đó chính là quãng thời gian chẳng mấy vui vẻ!”



“... Nghe nói...”



Tô Di cũng từng được nghe vô số lời đồn đại về Mạnh Hi Tông. Hóa ra, anh

ta không phải người giàu có gì cho cam, thậm chí, ban đầu còn phải lăn

lộn ở tầng lớp dưới cùng của Lính đánh thuê. Nhưng một người có hoàn

cảnh như vậy mà cách đây mười năm, bỗng nhiên anh ta vùng lên, lần nào

cũng nhận làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà không ai dám nhận, đến những

tinh hệ xa nhất, quyết sống mái với địch, không ngừng thôn tính địa bàn. Cuối cùng, anh ta từng bước từng bước sở hữu một khối lượng lính đánh

thuê khổng lồ lưu vong trong vòng ba nghìn năm ánh sáng, thống nhất làm

việc dưới trướng mình. Anh ta dùng lợi ích để dẫn dụ đám lính đánh thuê

tụ hội lại với nhau, sức hút của anh ta đã khiến đại đa số lính đánh

thuê quyết một lòng trung thành tuyệt đối.



“Ngài chỉ huy nói, anh ta có thể vì mỗi người chúng ta mà chết, thế nên cũng muốn chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể vì anh ta mà không tiếc sinh mạng của mình.” Ở

tần số truyền tin, Ly Tử hết lòng tán thưởng.



“Hai người tin những lời anh ta nói à?” Tô Di không tin, hỏi.



“Tôi tin!” Nhị Cầu nói xen vào. “Chúng tôi đều tin!”



Tô Di suy nghĩ một lát, phát hiện hình như mình cũng có lòng tin với anh

ta. Chỉ là, cô cảm thấy không phải Mạnh Hi Tông “yêu lính như con”, mà

là anh ta luôn coi thường mọi thứ, kể cả tính mạng của chính mình.



“Nghe nói, Ngài chỉ huy đã ngoài bốn mươi rồi đấy!” Giọng nói của Nhị Cầu lộ

ra vẻ thành kính. “Người có thể khiến Nhị Cầu tôi bội phục thực sự không nhiều, Ngài chỉ huy chính là thần tượng của tôi!”


cười cười nói. “Mấy ngày trước chưa tìm được Tô Di, chẳng phải Ngài chỉ

huy rất tức giận đó sao? Có thể ngài ấy lại thấy hứng thú với cô gái

này?”



“Cậu muốn “giảm nhiệt” cho Ngài chỉ huy à?” Liên Đạc bật cười.



Hai người cười vang, Mộ Tây Đình nói: “Lúc tôi phát hiện ra cô ấy thì bọn

lính đã lột sạch quần áo của cô ấy rồi, nếu không phải tôi nhanh

chóng...”



Tô Di lăng yên trong giây lát rồi lẳng lặng đứng dậy,

khom lưng như một chú mèo nhỏ, tiến tới gần cửa nghe ngóng. Giữa hai

người đàn ông cao lớn mặc quân phục là một cô gái nhỏ bé, gầy gò đang

cúi đầu, lẳng lặng đứng thẳng lưng. Thoạt nhìn, cô ấy cũng chỉ cao tầm

Tô Di, mái tóc dài đen như mực, buộc hờ sau gáy, khoác trên người là

chiếc áo choàng màu xanh ngọc, che kín mít. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một cô gái rất xinh xắn và đáng yêu. Hàng mày như núi xa, đôi mắt tựa hồ sâu, dung nhan trong sáng. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà

khi nhìn kĩ, trong vẻ xinh xắn ấy còn ẩn hiện nét kiều diễm, kiêu sa nức lòng người. Đặc biệt, ánh mắt của cô ấy luôn toát lên vẻ bình tĩnh, tựa dòng nước ấm êm đềm trôi chảy, không chút gợn sóng.



Đây là thủ lĩnh loài người dưới mặt đất sao? Là một cô gái?



Hai gã đàn ông vẫn thi nhau nói những lời mập mờ, tựa như cô gái bên cạnh

không hề tồn tại, mà trông cô ấy cũng có vẻ không hiểu gì. Còn thái độ

của Liên Đạc cứ như thể anh ta không hề biết Tô Di đang ở bên trong

khoang nghỉ, hoặc có thể anh ta muốn cô chứng kiến cảnh này.



Bên

ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Tô Di nhận ra âm

thanh đó. Cô chậm rãi lui về phía sofa, lặng lẽ mấy giây rồi lại dựa sát vào vách tường, đứng đối diện với cánh cửa, cẩn thận nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh màu trầm.



“Ngài chỉ huy, chúng tôi xin lui trước.” Giọng nói của Mộ Tây Đình vang lên sau cánh cửa.



Tô Di hơi nghiêng đầu, liền bắt gặp hình ảnh Mạnh Hi Tông trong bộ quân

phục màu đen tuyền, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, chậm rãi ngồi xuống sofa.

Cửa khoang phía bên kia đóng lại. Cô gái đó bước đến gần cánh cửa, đứng

một hồi, trên gương mặt hiện lên vẻ kiên quyết, khẽ nở nụ cười thiện chí với Mạnh Hi Tông. Cô ấy chậm rãi tiến tới trước mặt anh ta, hé miệng

nói mấy câu gì đó, Tô Di thấy chân mày anh ta bỗng chau lại rồi trả lời

vài câu. Ánh mắt lạnh lùng vẫn chặt trên người cô gái đó.



Một lát sau, Mạnh Hi Tông đột nhiên giơ tay lên, cởi chiếc áo choàng cô ấy đang khoác trên người. Sau lớp tơ lụa màu xanh mềm mại, một cơ thể cân đối,

trắng nõn tựa băng tuyết thuần khiết hiện ra, chỉ trong khoảnh khắc đã

khiến mắt Tô Di đau nhói. Cô nhìn thấy hai tay cô gái đó buông thõng hai bên người, nắm chặt thành nắm đấm, đứng tại chỗ, cố gắng che chắn nơi

tư mật của mình, giống hệt... Tô Di ngày đó.



Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt như thể đang tìm tòi nghiên cứu. Sau đó, anh ta

bỗng giơ tay, chạm vào một bên ngực trắng hồng, căng tròn. Tựa hồ trong

cùng khoảnh khắc kia, cả người cô gái khẽ lảo đảo, ngã vào lòng anh ta.

Mà anh ta cũng không đẩy cô ấy ra, bàn tay kia vẫn đặt nguyên trên ngực, tay còn lại nhẹ nhàng vuột ve gò má mịn màng. Tuy cô ấy đang đứng xoay

lưng về phía Tô Di, Tô Di không nhìn rõ từng động tác nhưng cô dường như ngay lập tức nhớ lại những ngón tay thô ráp của Mạnh Hi Tông đang bóp

chặt cằm mình.



Tô Di đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc,

nỗi chua xót từ trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên khóe mắt, ngân ngấn nước. Cùng lúc đó, trái tim cô như bị ai đâm thủng, nhanh chóng vỡ vụn

thành từng mảnh. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, không nhìn tiếp nữa.

Dường như Mạnh Hi Tông vẫn không hề phát hiện ra cô đang ở gian phòng

chỉ cách anh ta một bức tường, cô lặng yên không một tiếng động, ra hiệu cho cảnh vệ rồi vội vã rời khỏi nơi đó.