Mèo Hoang

Chương 29 : Thất sách của Tô Di

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Mặt trời chói chang nhô lên cao, rừng cây cô tịch, hoang vắng. Một con ngựa đen đang được buộc ở một gốc cây đại thụ.



Tô Di ném chiếc ba lô lên yên, phóng người lên ngựa, quay đầu, chìa tay ra. “Lên đây”



Nguyệt Mặc vốn đi ngay phía sau cô, khập khiễng bước ra khỏi sơn động, thấy

thế liền trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương!”

Nói xong cũng không dựa vào sự giúp đỡ của cô, hai tay khẽ đặt lên lưng

ngựa, nhấn một cái, chiếc chân bị thương được nhấc bổng lên hết sức nhẹ

nhàng.



Lúc này, Tô Di đã tin tưởng anh ta có “võ công” thực sự,

mặc dù việc này thật không sao tưởng tượng nổi, hơn thế, còn vượt ra

khỏi phạm vi khoa học mà cô có thể hiểu được. Dọc theo con đường núi nhỏ hẹp và tĩnh mịch, hai người im lặng di chuyển, chỉ có tiếng vó ngựa

“lộp cộp” khẽ vang lên.



Một lát sau, Nguyệt Mặc phá tan bầu không khí yên ắng, nói: “Tô cô nương, lát nữa chúng ta chắc chắn sẽ gặp những người tới chi viện tại hạ. Hôm nay, lúc tỉnh lại trong rừng cây, tại hạ đã liên lạc được với vài vị hiệp khách khác. Vì sự an toàn của Tô cô

nương, tại hạ cho rằng chỉ cần một mình công chúa điện hạ biết thân phận thật của cô là đủ, đối với những người khác, tại hạ sẽ nói cô nương

chính là người cứu tại hạ.”



Tô Di: “Được!”



Tên Nguyệt Mặc

này mặc dù có chút cổ hủ, ngây thơ nhưng lại rất dũng cảm và thận trọng. Đi được khoảng mười phút, quả nhiên nghe thấy một tràng tiếng chim hót

lảnh lót. Tô Di còn chưa thấy bóng người, một luồng hơi nóng đã phả lên

cổ cô, giọng trầm thấp của Nguyệt Mặc bỗng vang lên bên tai: “Bọn họ đến rồi! Trưởng công chúa đang ở đây.”



Tô Di khẽ rùng mình, thầm

nghĩ cô nàng trưởng công chúa này quả nhiên đối với Nguyệt Mặc tình sâu

nghĩa nặng. Nhưng cô còn chưa kịp xuống ngựa đã nghe thấy một tiếng xé

gió, nhanh như chớp lao tới. Tô Di chỉ cảm thấy có một sức lực vô cùng

nặng nề nằm ngay bên hông mình. Ngay sau đó, lưng cô lập tức áp sát vào

một vòm ngực vô cùng ấm áp, trong nháy mắt, cô cảm thấy trời đất nghiêng ngả, mày váng mắt hoa. Mà mấy mũi tên lướt gió xẹt qua gò má, mang tai

cô còn mang theo lực sát thương khó có thể đoán được.



Cơ thể Tô

Di vừa chạm xuống đất, gần như ngay lập tức, cô rút súng bắn trả. Sau

đó, chỉ nghe thấy Nguyệt Mặc ở phía sau hét lớn một tiếng: “Đừng!” Ngay

sau đó cô nhìn thấy những bóng đen bay vút lên.



Tô Di giờ mới

nhìn rõ, đó là ba gã đàn ông vô cùng lực lưỡng mà trước đây cô đã từng

gặp ở đại hội võ lâm nhân sĩ trong thành. Nguyệt Mặc đột nhiên ra tay

bảo vệ Tô Di, hiển nhiên đã khiến bọn họ hơi sửng sốt, nhất loạt dừng

tay, lùi lại phía sau vài bước, không tiếp tục tấn công nữa.



“Minh chủ!” Bọn họ chắp tay hành lễ với Nguyệt Mặc.


này cô khắc ghi cả đời, hóa ra cô vẫn còn quá mềm lòng. Việc nổ súng bắn vào bọn họ luôn khiến cô có cảm giác mình đang phản bội. Hơn nữa, cô

cũng cảm thấy hết sức kỳ quái. Sau lưng rõ ràng không có người, sao bỗng dưng cô lại cảm thấy mình bị một vật nặng đập trúng, trong nháy mắt khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa rồi lập tức mất đi ý thức?



“Tô cô nương.” Một giọng thâm trầm như nước bỗng vang lên, ngay sau đó,

bóng người cao lớn bước tới gần, khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Nguyệt

Mặc xuất hiện trước mắt cô. “Xin lỗi, là Lâm mỗ...”



“Dừng lại!” Tô Di khoát khoát tay. “Tôi làm sao vậy?”



“Cô nương đã hôn mê tròn một đêm, là công chúa điện hạ đã phái người dùng

Cánh không quyền để đả thương cô.” Nguyệt Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt

tái nhợt của Tô Di, chậm rãi nói. “Cô không có nội lực nên... Nhưng cô

nương yên tâm Lâm mỗ đã dùng chân khí để trị thương cho cô, cơ thể cô

không còn đáng ngại nữa, chỉ là... sau này, mỗi khi dầm mưa sẽ khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. Nhưng chỉ cần Lâm mỗ liên tục trị thương cho cô trong vòng năm năm thì căn bệnh liền có thể trừ tận gốc...”



“Năm năm ư?” Cô chìa tay về phía anh ta, anh ta lập tức đỡ cô dậy.



Còn có cái gọi là Cách không quyền sao? Lần này đúng là cô thất sách mà,

không thể suy đoán võ lâm nhân sĩ theo lẽ thường được. Rõ ràng không có

ai ở gần nhưng lại khiến cô bị thương nặng đến vậy.



“Đưa tôi quay lại Báo Săn.” Cô nói. “Chính là nơi lần trước tôi trói anh đó.”



Anh ta giật mình, nói: “Cô phải đi sao?”



Tô Di nhìn anh ta. “Tôi ở lại đây còn có nghĩa lý gì? Có thể đó là vận

mệnh đã định của các người, ý muốn thay đổi vốn chỉ là một sai lầm mà

thôi.”



Nguyệt Mặc không lên tiếng.



“Không được sao?” Tô Di thản nhiên nói. “Lời hứa của anh chỉ là đồ bỏ đi thôi à?”



Nguyệt Mặc trầm giọng nói: “Cô nương yên tâm, chỉ cần cô cố gắng ở lại đây vài ngày, tại hạ sẽ bảo toàn tính mạng cho cô. Công chúa cũng chỉ vì lo

lắng cho sự an nguy của bách tính, muốn dùng cô để điều đình với đám yêu quái kia thôi. Cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đầu.”



“Tại sao cô ta lại không chấp nhận ý tốt của tôi?” Tô Di nhìn sâu vào đôi mắt của

Nguyệt Mặc, chợt vỡ lẽ. “Muốn cô ta tin tưởng tôi thật là một chuyện

không dễ dàng gì.”



“Tại hạ tin.” Nguyệt Mặc nói. “Vì vậy, Tô cô nương, chúng ta cứ chôn đạn hạt nhân kia trước đã!”



Tô Di rất tức giận nhưng cũng không giấu nổi nét cười mỉm. “Vì thế, các

người đã sớm chuẩn bị hết rồi? Tôi không chỉ cung cấp cho các người loại đạn hạt nhân đắt giá nhất mà còn phải dâng hiến cả bản thân mình nữa

sao?”