Mèo Hoang
Chương 30 : Cung cấp đạn hạt nhân
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Mặc dù ấn tượng của
cô về cô công chúa kia chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Tô Di vẫn muốn ra tay
trợ giúp bọn họ lần này. Cô sẽ không vì một người mà bàng quan với cả
tinh cầu. Nhưng cô tuyệt đối không thể để mặc bọn họ đẩy mình tới trước
mặt Mạnh Hi Tông được.
Nguyệt Mặc ôm Tô Di lên một chiếc kiệu
mềm, một nhóm kiệu phu lực lưỡng, tráng kiện vững vàng khênh họ tới chỗ
đậu Báo Săn nằm sâu trong khu rừng. Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình chưa
bao giờ mệt mỏi đến vậy, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ say dưới sự
rung lắc đều đều của chiếc kiệu. Đến khi tỉnh lại, cô vẫn thấy mình đang nằm trong vòng ôm vô cùng ấm áp và kiên cố. Cô hết sức ngạc nhiên,
ngẩng lên nhìn, đôi mắt đen láy của Nguyệt Mặc gần ngay trong gang tấc,
thấp thoáng trong đó còn pha chút ngượng ngùng.
“Suýt chút nữa cô đã ngã xuống kiệu rồi!” Anh ta giải thích.
Tô Di gật đầu, biết người cổ đại rất coi trọng việc nam nữ thụ thụ bất thân nên cô cũng không có ý định thắc mắc thêm nữa.
Chỉ là hy vọng người đàn ông này ngàn vạn lần đừng nảy sinh ý nghĩ muốn
được chịu trách nhiệm với cô. Cô nói: “Ừm, ở thế giới kia, nam nữ giúp
đỡ nhau là chuyện rất đỗi bình thường.”
Nguyệt Mặc gật đầu, vương cánh tay dài ôm ngang người cô rồi bước xuống kiệu.
Lần thứ hai trở lại Báo Săn, Nguyệt Mặc đặt Tô Di ngồi xuống vị trí lái, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Ám khí của tôi đâu?”
Nguyệt Mặc phủi phủi ghế lái phụ, ngồi xuống, ngẩng đầu nói: “Lâm mỗ đã giúp cô nương bảo quản rồi.”
Tô Di sớm đã đoán được chuyện này nhưng vẫn cúi thấp đầu, có chút ngượng
ngùng, nói: “Trong túi xách của tôi có mấy viên hình cầu, trong đó đựng
ít vật dụng phụ nữ, anh có thể trả lại cho tôi được không?”
Một
lát sau, Tô Di bình tĩnh nhận lại mấy quả lựu đạn mà đám thủ hạ của
Nguyệt Mặc mang tới, cầm chắc trong tay. Những quả lựu đạn màu bạc có
hình thù rất đẹp, trơn nhẵn và bóng loáng. Xem chừng bọn họ không biết
dùng, cho nên mới dễ dàng trả lại cô như vậy. Lựu đạn tới tay, Tô Di
chấn định hơn rất nhiều.
Mười phút sau.
Báo Săn bay lên trời được mười nghìn mét so với mặt đất, Tô Di liếc mắt nhìn Nguyệt Mặc, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Đường đường là một đại hiệp nổi tiếng anh dũng thời cổ đại, Minh chủ võ lâm
Nguyệt Mặc lại đang ôm một chiếc túi nôn, ói đến chết đi sống lại. Mặc
dù anh ta thực sự có nội lực nhưng chưa từng trải qua bất cứ cuộc huấn
luyện phi hành nào, cũng không thể chống cự nổi mấy pha lật nghiêng lật
úp của máy bay. Mà lúc này, Tô Di đang ở phía sau khoang thuyền, tự rót
cho mình một cốc nước dinh dưỡng, tinh thần rõ ràng đã khá hơn trước rất nhiều. Cô cũng không để bụng chuyện vết thương trên người nữa.
Máy bay hạ cánh xuống đích đến đầu tiên. Bầu trời trên mặt đất ư?
Báo Săn chậm rãi đáp xuống, mắt thường cũng có thể nhìn thấy phía trước là
một vùng biển hoang vắng, tịch mịch như biển chết. Tô Di chợt cảm thấy
có điểm gì đó rất bất thường nhưng nhất thời không thể nghĩ ra đó là gì. Cô lệnh cho Nguyệt Mặc đem tới một đầu đạn hạt nhân. Lúc này, bụng
chiếc phi cơ đã kề sát với mặt nước. Cửa khoang thuyền mở ra, đôi tay
Nguyệt Mặc vừa hạ xuống, đầu đạn hạt nhân đầu tiên đã chậm rãi chìm sâu
xuống đáy biển.
“Cô nương, làm sao để có thể điều khiển được cái
thứ... đạn hạt nhân này?” Nguyệt Mặc ngạc nhiên nhìn đầu đạn hạt nhân
cao ngang người rơi xuống biển, “tõm” một tiếng rồi mất hút dưới đáy đại dương.
“Điều khiển từ xa.” Tô Di lười giải thích, liền tăng tốc, bay đến một vùng biển khác.
Điều khiển Nguyệt Mặc cảm thấy kinh ngạc vẫn còn lại phía sau. Là một người
cổ đại, anh ta luôn tự cho rằng Đại Đường chính là toàn bộ thế giới. Đến tận lúc Báo Săn tăng tốc gấp ba lần tốc độ siêu âm, bay qua đại dương
mênh mông xanh thẳm, bay qua xa mạc rộng lớn vô bờ, bay qua hết lục địa
Tô Di thở phào nhẹ nhõm. Cô yêu cầu Nguyệt Mặc đem bọc quần áo vào cho
mình, không phải vì không thể tách khỏi anh ta mà lo sợ đám cao thủ sẽ
bỏ độc dược gì đó vào súng của mình.
“Một mình anh vào đây.”
Nguyệt Mặc sa sầm nét mặt, bước vào, nói: “Tô cô nương, rốt cuộc công chúa đã làm gì cô? Nàng ấy kêu phụ thân cầm chân tại hạ.”
“Đưa bọc quần áo cho tôi trước đã.” Tô Di nói.
Nguyệt Mặc gật đầu, đưa bọc quần áo đến trước mặt cô. Tô Di nói: “Bây giờ, anh đưa tôi quay lại chỗ Báo Săn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Sáng sớm hôm nay, Nguyệt Mặc nhận được tin truyền miệng, nói phụ thân bệnh
tình nguy kịch. Anh ta đành giao Tô Di cho thân tín đắc lực nhất rồi vội vã chạy về nhà cũ ở ngoại thành. Nhưng về đến nơi, vẻ mặt phụ thân tuy
có ủ dột đôi chút nhưng ông căn bản không có điều gì bất thường, chỉ nói dạo gần đây, yêu quái mặc sức càn quấy, ông bà hết sức lo sợ mới nói
dối bệnh tình, muốn anh ta về nhà một chuyến. Khi Nguyệt Mặc nhấc chân
muốn đi, ông lão vô cùng tức tối, sống chết không cho anh ta rời đi. Anh ta đành phải nói dối là muốn đi câu rồi nhọc công leo tường định chạy
trốn, lại nhìn thấy trước cửa nhà có người theo dõi, liền rón rén, cẩn
thận rời đi bằng cửa sau. Kết quả, vừa mới vào thành, Nguyệt Mặc đã nghe thấy hai tiếng nổ lớn định tai nhức óc. Nơi phát ra âm thanh đó lại
chính là phủ đệ của mình.
Nguyệt Mặc nóng ruột xông vào, một thị
nữ chăn anh ta lại, khóc sướt mướt nói công chúa bị yêu nữ sử dụng ám
khí làm bị thương, thái y đang dốc sức cứu chữa, không biết sống chết ra sao. Mà thân tín phụng mệnh anh ta bảo vệ Tô Di cũng vọt tới, nói bị
đội ám vệ[1] của công chúa đuổi đánh, không thể ở bên bảo vệ cô được.
Nghe vậy, Nguyệt Mặc vội vàng mang bọc quần áo của Tô Di chạy tới.
[1] Cận vệ ngầm.
Nhìn thấy ngoài cửa loang lổ những vũng máu tươi, anh ta chợt hiểu, đây là
Tô Di ra tay để cảnh cáo công chúa. Điều này khiến anh ta không kìm
được, buông tiếng thở dài. Nếu lúc đó thủ hạ của công chúa có người đủ
mạnh mẽ để nắm giữ cục diện, nếu lúc này công chúa không lâm vào hôn mê
bất tỉnh mà thủ hạ của cô ta cũng không dám làm khó cô thì e rằng Tô Di
đã bị bao vây bởi một đội quân hùng hậu, khó lòng trốn thoát. Vì thế,
việc cấp bách nhất lúc này là cứu cô ra khỏi đây trước đã.
“Đắc tội rồi!” Anh ta thấp giọng nói, cánh tay dài duỗi ra, ôm ngang người Tô Di, chạy ra phía cửa.
Hành lang trong đình viện vắng lặng như tờ. Lan can chạm trổ văn hoa đã bị
nổ tung đến biến dạng, chỉ còn trơ lại những cọc gỗ cháy sém, đen sì. Cả đoạn hành lang dài không hề nhìn thấy một bóng người. Chẳng hiểu tại
sao, tàn cuộc không thể hỗn loạn hơn được nữa đó lại khiến Nguyệt Mặc
trời sinh tính tình cẩn thận bất giác cảm thấy tức cười.
Anh ta nói với Tô Di: “Trong thiên hạ, người dám coi công chúa điện hạ không ra gì, chỉ có một mình Tô cô nương đây!”
Tô Di lại không hề tỏ ra thích thú với lời bông đùa của anh ta, chỉ thản
nhiên nói: “Cô ta định lột trần rồi trói tôi trên cổng thành.”
Nguyệt Mặc lập tức nói không nên lời.
Đúng lúc này, một tiếng nổ như sấm rền chợt vang vọng khắp đình viện trống
trải. Ngay sau đó, luồng ánh sáng bạc mãnh liệt trong nháy mắt chiếu
sáng cả vùng trời, tựa hồ bao phủ toàn bộ lãnh thổ Đại Đường.
Toàn thân Nguyệt Mặc cứng đờ, quá khẽ một tiếng: “Tô cô nương, ôm chắc vào.” Không đợi Tô Di trả lời, anh ta đã nhanh chóng nhảy lên, dễ dàng vọt
tới nóc nhà. Đầu ngón chân vừa chạm tới mái ngói liền giống như một mũi
tên rời cung, bay vút trên những nóc nhà cao thấp nhấp nhô.
Quang cảnh xung quanh thoáng chốc biến thành ảo ảnh mơ hồ. Nguyệt Mặc liên
tục phát ra những tiếng huýt sáo ngân nga. Liền sau đó, khắp nơi xa gần
vang lên những tiếng huýt sáo trả lời. Nhưng dù tốc độ của anh ta có
nhanh hơn nữa thì Tô Di vẫn liếc thấy trên đỉnh đầu, cách chưa tới nghìn mét, một chiếc chiến hạm vũ trụ màu đen tựa một con thú sắt dữ tợn lao
tới như bão chớp.
Cuối cùng anh ta cũng đã tới.