Mèo Hoang
Chương 31 : Cảnh giới cấp một
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Trên bầu trời trong xanh biêng biếc, hơn hai mươi chiếc Báo Săn dàn trận
hình quạt, chia thành các đội, bay xẹt qua thành trì với tốc độ như vũ
bão. Tia lửa vàng óng ánh vạch thành những đường sáng mỹ lệ giữa đất
trời, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ rền vang. Trong biển lửa, cả thành trì nhốn nháo tiếng người khóc lóc thê lương.
“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Lồng ngực Nguyệt Mặc phập phồng kịch liệt, cơ hồ
hận không thể xông lên, lấy máu thịt của mình ngăn trở đạn pháo.
“Dàn quân tấn công kiểu này có thể giảm thiểu một cách tối đa tổn thất cho
dân chúng dưới mặt đất.” Tô Di đáp. “Yên tâm, bách tính sẽ không bị
thương vong nhiều đâu.”
Lướt qua nóc nhà, đường núi, rừng cây,
khoảng cách càng lúc càng xa theo chân Nguyệt Mặc, tựa lướt gió đạp nước mà đi. Chẳng mấy chốc, hai người đã gần tới được sơn động cất giấu Báo
Săn.
“Chúng ta chờ bọn họ đổ bộ xuống mặt đất.” Nguyệt Mặc lạnh lùng nói.
Tô Di hiểu rõ ý định của anh ta, tiếng huýt sáo ban nãy chắc chắn là để
triệu tập đội quân. Đám cao thủ võ lâm này đã chuẩn bị sẵn sàng, quyết
sống mái một phen với bọn xâm lăng. Nhưng Mạnh Hi Tông sao có thể dễ
dàng để kế hoạch cận chiến của bọn họ được thuận lợi diễn ra, chỉ sợ gặp bất cứ lực lượng kháng cự nào, anh ta cũng sẽ dùng hỏa lực từ xa tiêu
diệt.
“Như vậy là lấy trứng chọi đá!” Tô Di thẳng thắn nói sự
thực, “Tôi tin chắc rằng từ lúc đổ bộ đến khi hoàn toàn chiếm lĩnh đất
liền, bọn họ không cần đến một giờ đồng hồ, chỉ cần nửa giờ là đủ.”
Nguyệt Mặc hà miệng hồi lâu nhưng không có cách nào phản bác lại được. Vẻ mặt
anh ta hết sức căng thẳng, đưa Tô Di đến khoang điều khiển, đặt cô ngồi
xuống ghế lái xong, anh ta đột nhiên khuỵu gối, cúi đầu trước cô.
“Tô cô nương.” Giọng nói của anh ta mạnh mẽ vang lên. “Công chúa đến giờ
vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tại hạ nghĩ nếu nàng tỉnh lại, thấy được thảm cảnh ngày hôm nay, sẽ cảm thấy hối hận với những chuyện đã gây ra cho cô
nương. Mong cô nương bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, Đại Đường xin nhờ
cả vào cô.”
Trước đây, khi lái máy bay vòng quanh Trái đất, cảm
giác bất ổn này đã từng xông lên đầu, nhưng Tô Di nhất thời không nhớ
nổi lý do tại sao. Thời gian cấp bách không cho cô nghĩ ngợi nhiều, cô
nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Mặc đứng dậy, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sự phỏng đoán của Tô Di không sai, Liên Đạc phụ trách chỉ huy tiền tuyến
lần chiếm đóng này, hoạch định thời gian tiến công, vừa vặn là một tiếng đồng hồ. Đó là còn bao gồm cả thời gian oanh tạc và công kích. Lúc này, Liên Đạc cùng một nhóm nhân viên chỉ huy đang đứng trước một màn hình
radar khổng lồ ở trung tâm tác chiến, quan sát tiến độ tổng thể phân đội công kích. Mạnh Hi Tông trầm mặc, chắp tay đứng bên cạnh Liên Đạc
Tô Di chạy trốn, tin tức truy lùng toàn chiến hạm từ Sĩ quan chỉ huy sớm
đã được truyền đến tai Liên Đạc. Việc này khiến anh ta hơi giật mình.
Anh ta vốn đã thấy Ngài chỉ huy đối với Tô Di không bình thường nên cố ý để Tô Di nhìn thấy Ngài chỉ huy cùng cô gái khác ở chung phòng. Tính
cách Tô Di trước nay không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ nổi giận với
Ngài chỉ huy, như vậy sẽ khiến ngài ấy khó chịu một phen. Ai ngờ con nhỏ này lại chọn cách bỏ chạy, còn là chạy xuống mặt đất. Liên Đạc không
cho rằng Ngài chỉ huy sẽ thực sự yêu Tô Di, nhưng ít nhất ở thời điểm
này, Ngài chỉ huy rõ ràng vẫn còn chút hứng thú đối với cô ta. Điều này
khiến Liên Đạc cảm thấy mình đã hơi quá đà, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, không hé răng nửa lời nhắc tới chuyện ngày đó đã dẫn Tô Di đi “bắt quả
tang” Ngài chỉ huy. Cuộc đổ bộ xuống mặt đất sắp được triển khai, đương
nhiên không thể tránh khỏi thương vong cho người ở hành tinh này, nhưng
Cục diện chính trị của quốc gia này đã sụp đổ, vị
trưởng công chúa đang hôn mê bất tỉnh kia cũng được người ta xác nhận là bị chôn vùi trong cung, chưa tìm thấy thi thể. Cuối cùng cũng chỉ còn
lại đám võ lâm nhân sĩ cùng một số ít võ quan cấp thấp trung nghĩa, can
trường, cùng mấy ngàn binh sĩ tập hợp khẩn cấp, đứng trước phế tích tàn
dư của hoàng cung, ngước nhìn loài “yêu quái” khổng lồ đang lẳng lặng,
thản nhiên giương oai giễu võ trên bầu trời xa thẳm.
“Lâm Minh chủ!” Một viên quan thấp thỏm nói. “Bọn họ thực sự không có ý định tấn công chúng ta nữa đúng không?”
Một hiệp khách võ lâm cũng đỏ sọng con mắt, thét ầm lên: “Liều mạng với bọn chúng! Nếu không phải bọn chúng có yêu thuật thì...”
Cũng có người lạnh lùng nhìn Tô Di. “Minh chủ, người thực lòng tin những gì yêu nữ này nói sao?”
Trong bầu không khí bức bối và tâm tình hỗn loạn, Tô Di cũng lười không thèm
chấp nhặt. Cô ngẩng đầu, bỗng trông thấy rõ một chiếc Báo Săn vừa rời
khỏi boong tàu của pháo đài, bay thẳng về phía lục địa. Đó chính là
người truyền tin của Mạnh Hi Tông, mang theo bản hợp đồng của Lính đánh
thuê. Chỉ cần một chữ ký, số mệnh của tinh cầu này từ nay về sau sẽ hoàn toàn thay đổi.
Và Tô Di cũng nên đi theo người truyền tin này trở về bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Như vậy, cô phải chạy trốn thế nào đây?
Trước mắt Tô Di dần hiện rõ hình dáng của chiếc Báo Săn, cô hơi có chút thất
thần. Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Báo Săn, đó là lúc còn ở Thương
gia, trên bãi cỏ xanh biếc, chiếc máy bay chiến đấu màu xám đậm giống
như một con diều hâu sải cánh. Kể từ đó, thuận theo sự điều khiển của
Mạnh Hi Tông, dần dần thay đổi vận mệnh của cô.
“Bùm!” Một tiếng
động dữ dội vang lên, Tô Di mở to mắt, nghi hoặc nhìn bầu trời. Phía
trên đỉnh đầu, chiếc Báo Săn đại diện cho Mạnh Hi Tông, đại diện cho sự
uy nghiêm của lính đánh thuê bỗng nhiên nghiêng ngả khi bị một hỏa lực
mạnh mẽ bắn trúng. Sau khi bốc khói dữ dội kèm theo tiếng nổ lớn, trong
nháy mắt, máy bay chiến đấu vỡ tan! Trên bầu trời chỉ còn dư lại một
mảng khói bụi mờ mịt! Những mảnh kim loại cùng máu thịt nát bấy như cơn
mưa đá, nhanh chóng rơi xuống, rải đầy mặt đất.
Bị tiêu diệt! Người truyền tin của Mạnh Hi Tông đã bị tiêu diệt!
Tô Di sợ đến độ đờ người ra, hỏa lực mạnh mẽ đó từ đâu ra vậy? Đám người
Nguyệt Mặc nhìn thấy cảnh ấy cũng tái mặt. Bọn họ nhất loạt quay đầu
nhìn về phía đạn pháp vừa được bắn tới - đó chính là đống đổ nát của Vị
Ương cung.
Nơi công chúa bị vùi lấp?
Cùng lúc đó, trên bầu trời, viên sĩ quan kỹ thuật bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Thưa
Ngài chỉ huy, phi cơ chiến đấu của chúng ta đã bị tiêu diệt. Gọi phi
công không thấy trả lời, theo nhận địn sơ bộ, anh ta đã gặp nạn. Xin chỉ thị của ngài!”
Toàn bộ sĩ quan trong trung tâm tác chiến lập tức tái mặt, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông lạnh lùng
nhìn màn hình radar, gằn giọng: “Cảnh giới cấp Một, chuẩn bị chiến đấu!”