Mèo Hoang

Chương 33 : Nỗi đau xót của Nguyệt Mặc

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tô Di đứng thẳng, dựa lưng vào vách khoang, vẻ mặt hết sức căng thẳng.



Lúc nãy, nàng công chúa hiện tại đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng,

công chúa thật đã chết, cô ta hiện giờ là thần linh của mặt đất. Mấy

nghìn người dân hoảng sợ, chỉ biết đứng lặng, không thốt nổi một lời. Có lẽ Huyết Ưng của công chúa và những chiếc Báo Săn lúc trước họ gặp có

hình dáng tương tự, mà lúc trước Báo Săn lại bị coi là “yêu quái”, cho

nên sau khi công chúa nhanh chóng biến hóa ra đội ngũ Huyết Ưng kia, dân chúng cũng không vì chiến thắng mà cảm thấy vui mừng kích động, trái

lại, họ có cảm giác vô cùng sợ hãi.



Đúng lúc này, đám cao thủ đại nội của công chúa nhanh chóng bước ra. Trong quá trình không kích vừa

rồi, bọn họ không có thương tích gì đáng kể, liền khua tay, xua đám động tản ra, ai về nhà người nấy, còn dõng dạc tuyên bố: “Thần thú mà công

chúa triệu hồi sẽ tiêu diệt sạch lũ yêu quái trên trời kia.”



Sau

đó, đám cao thủ đại nội nhanh chóng bước tới phía ngoài chiếc Báo Săn.

Cánh cửa Báo Săn bị một lực mạnh từ bên ngoài tác động, ép phải mở ra.

Trong trận chiến vừa rồi, đám người đó thương vong mất ba mạng, ai nấy

đều rất mực hung dữ, lôi kéo Tô Di, khống chế tại chỗ. Họ còn cướp súng

của cô, tịch thu toàn bộ vũ khí. Sau đó, công chúa cũng lại gần.



Tô Di cảnh giác nhìn chằm chằm công chúa đang chậm rãi bước vào khoang

thuyền, nhưng cô ta chỉ mỉm cười, liếc mắt nhìn cô một cái rồi trực tiếp đi thẳng tới bảng điều khiển chính của Báo Săn, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Những ngón tay trắng nõn ngọc ngà nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn điều khiển, thần thái rất mực ôn hòa, động tác cũng vô cùng thuần thục, tựa hồ đang vuốt ve gã tình nhân của chính mình.



“Sự thật là sao?” Tô Di trầm giọng nói.



Công chúa chậm rãi quay đầu, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nói: “Tô Di, nơi

này chính là Trái Đất, là Trung Hoa cổ đại, cũng chính là quê hương của

cô - nơi tốt đẹp nhất vũ trụ này. Chẳng phải cô đang dốc toàn lực để bảo vệ nó hay sao?”



Tô Di ngừng lại một chút rồi dò hỏi: “Cô là ai?”



Công chúa nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trong veo như đong đầy ánh trăng sáng

ngần: “Ta đã nói, ta chính là thần linh của thế giới này. Là sóng xung

kích từ lựu đạn của cô đã phá hủy thân thể ta, thức tỉnh ý thức của ta.”



“Ồ!” Tô Di không hề vì lời nói quái quỷ của cô ta mà buông tha. “Như lai,

Quan Thế m, Chúa Jesus hay Đấng cứu thế? Rốt cuộc cô là vị thần nào?”



Công chúa im lặng trong giây lát rồi nói: “Đại khái ta cũng giống như Nữ Oa của các người vậy?”



Nữ Oa? Nữ Oa vá trời? Nữ Oa tạo người?



“Thế còn những chiếc phi cơ chiến đấu này là sao?” Tô Di hỏi.



Công chúa hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc Huyết Ưng đậu ngay

ngắn bên ngoài Báo Săn, kiêu ngạo nói: “Tô Di, lẽ nào cô thật lòng cho

rằng, cái gọi là cổ đại thực sự là cổ đại ư? Văn minh nhân loại đã trải

qua vô vàn kỷ nguyên, sự tồn tại của Đại Đường, sự tồn tại của cô, chẳng qua chỉ là một lát cắt. Thế nên, tất thảy mọi việc đều có khả năng xảy

ra. Tô Di, ta rất thích cô. Cô ở lại bên ta, ta sẽ cho cô tất cả những

thứ tốt nhất - bất tử, năng lượng, của cải, mỹ nam… Chỉ cần là thứ cô

muốn, ta nhất định sẽ đáp ứng cho cô.”



Tô Di trầm mặc, không nói. Nếu đúng như những gì trong lịch sử Tô Di nhớ thì nơi này nhất định

không phải là Trái đất. Có lẽ, đây là một nền văn minh nhân loại khác

chăng? Nhưng tại sao những gì tồn tại ở nơi này lại giống với Trung hoa

cổ đại đến vậy?



Bất kể câu trả lời là thế nào, đầu tiên cô phải

bảo vệ bản thân mình trước đã. Tô Di tỏ ra hết sức trầm tĩnh, nói: “Tôi

tin cô là thần linh. Nếu không, tất cả những việc diễn ra trước mắt này

đều không sao có thể lý giải được.”



Công chúa nghe vậy thì mỉm

cười rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt cô. Cô ta rõ ràng đứng
Sự vuốt ve mạnh bạo của người luyện võ khiến Tô Di đau nhức khôn cùng. Mà khó chịu hơn là anh ta tùy ý làm càn với đôi

môi cô. Cô cắn vào môi anh ta, giúp anh ta tỉnh táo trở lại nhưng anh ta không né cũng không tránh, vị máu tanh chậm rãi lan tràn khoang miệng,

động tác của anh ta trở nên mạnh hơn, môi lưỡi quấn quýt không rời,

dường như muốn nuốt trọn cả người cô vào bụng.



Tô Di lại giơ

chân, định đá vào hạ bộ của anh ta, tuy nhiên chỉ uổng công vô ích, hai

chân anh ta khép lại, dễ dàng khóa chặt người cô, khiến cô không thể

nhúc nhích. Mà hành động này vô tình đã kích thích thần trí vốn trầm

luân trong dục vọng của Nguyệt Mặc, bàn tay đang trói chặt hai cánh tay

cô bỗng nhiên trượt về phía dưới…



Một tiếng “rầm” vang lên.



Cơ thể căng cứng của người đàn ông cuối cùng cũng xụi lơ, nặng nề đè xuống người Tô Di. Cuộc tấn công lần thứ ba này của Tô Di rốt cuộc cũng có

hiệu quả - cô dùng súng lục đánh mạnh vào huyệt đạo sau lưng anh ta.

Nhưng cú đánh này khiến cơ thể vốn yếu ớt của Tô Di phải thở dốc. Cô

gắng sức quằng anh ta xuống dưới đất. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, sắc

mặt ửng hồng, chìm sâu vào cơ hôn mê.



Tô Di lập tức dán người vào tấm kính thủy tinh phía trước, nhìn quanh một vòng, bên ngoài tuyệt đối không có một bóng người. Cô khẽ hé mở của khoang, kéo Nguyệt Mặc từng

chút, từng chút rời khỏi Báo Săn.



Cuối cùng cũng đưa được anh ta

xuống đất, cô đưa mắt nhìn lại. Anh ta là một người tốt. Hy vọng thuộc

hạ sẽ bảo vệ anh ta. Vả lại, với tính cách của Mạnh Hi Tông, anh ta nhất định sẽ không gây khó dễ với một cao thủ võ lâm như Nguyệt Mặc, chưa

biết chừng còn thu nhận anh ta làm việc dưới trướng của mình.





xoay người bước vào Báo Săn, ngồi trở lại ghế lái, ấn vào nút điều

khiển, cửa khoang bắt đầu chậm rãi đóng lại. Chân cô đạp xuống bàn đạp,

cất cánh.



Tạm biêt, Trái đất hư ảo này.



Tạm biệt Mạnh Hi Tông.



Cô nhấn mạnh xuống nút điều khiển.



“Bíp! Bíp! Bíp…” Không hề có cảm giác rung lắc và sự chuyển động lên cao như

trong dự liệu, thay vào đó là tiếng cảnh báo dồn dập vang lên. Cô kinh

hãi! Trên màn hình kiểm soát hiển thị có vật thể lạ đang cản trở cửa

khoang đóng lại.



Lẽ nào Nguyệt Mặc đã tỉnh?



Cô vội vã rút súng, quay đầu lại.



Cửa khoang mày tro thẫm thoạt nhìn không có vẻ gì bất thường, vẫn nặng nề,

lạnh băng, cứng rắn và không hề nhúc nhích. Vậy mà ở phía bên tay phải

vốn là vị trí sát rìa bí mật của thân máy bay bỗng có một bàn tay ai đó

đang từ từ thò vào. Có thể nhìn ra đó là bàn tay của một người phụ nữ.

Bàn tay mảnh rẻ, ngón tay thon dài cùng những chiếc móng hồng xinh xắn.

Tô Di không chút chần chừ, chĩa nòng súng về phía đó, từng tiến “păng

pằng pằng” chát chúa vang lên.



Trong nháy mắt, bàn tay đó dính

đạn, máu thịt bầy nhầy. Cảnh thịt nát xương tan bắn đầy trước cửa khoang và trên mặt đất hiện lên trước mắt. Nhưng bàn tay đáng lẽ phải tê liệt

hoàn toàn thì lúc này lại từ từ chuyển động, ấn lên trên cửa khoang.



“Tô Di, sao cô có thể rời xa ta được?” Giọng nói khiến người ta phải sởn

gai ốc vang lên, Tô Di nhìn ra phía cửa khoang làm bằng chất liệu siêu

bền chuyên phục vụ cho du hành vũ trụ lúc này lại bị chính bàn tay xương khô thịt thối kia chậm rãi đè hẳn xuống.