Mèo Hoang
Chương 34 : Đường sinh tử
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Công chúa bước vào
cabin. Cô ta đã thay sang một bộ váy dài hoàn hảo, khuôn mặt và mái tóc
dài cũng được chỉnh trang sạch sẽ, gọn gàng, cả khuôn mặt lộ ra vẻ sáng
bóng, mịn màng. Đối lập với nét thanh xuân tươi đẹp này là những vết máu loang lổ trên chiếc váy dài của cô ta. Từ lúc nào cô ta đã trở thành
cao thủ võ lâm rồi? Thậm chí còn lợi hại hơn cả Nguyệt Mặc? Tay không mà có thể chống lại được Báo Săn, bóp méo cả cửa khoang?
“Cô không nghe lời!” Đôi môi mỏng của cô ta mím lại, uyển chuyển tiến đến gần.
Việc đã đến nươc này, Tô Di cũng không giả bộ nữa, thậm chí cũng không thèm
nhiều lời, liền chĩa súng thẳng vào tim cô ta, bắn liên tiếp. Nhưng nhìn vẻ ngoài công chúa gầy yếu là vậy mà lúc này lại giống như quỷ mị,
nhanh nhẹn đến khó tin, một giây trước, cô ta còn đứng trước của khoang, một giây sau, Tô Di chỉ thấy bóng dáng cô ta chớp động trong nháy mắt
rồi ngay sau đó đã đứng chễm chệ trước mặt Tô Di tự bao giờ.
Cổ
tay Tô Di bỗng truyền đến một cơn đau nhức, khẩu súng lục nhanh chóng bị đoạt mất. Cơn đau nhức từ cổ tay nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể,
hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất. Cô định thần nhìn lại, khuôn mặt
cười cợt của công chúa gần ngay trong gang tấc, cánh tay mảnh khảnh của
cô ta bóp chặt lấy cổ cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên cao. Trong nháy mắt,
Tô Di cảm thấy khó thở, cô khe khẽ thở gấp, nhấc chân đá mạnh vào đầu
gối của công chúa, nhưng phản ứng của cô ta mau lẹ đến kinh người, một
tay bắt gọn bắp chân Tô Di, năm đầu ngón tay bất giác bấu chặt. Cơn đau
đớn không gì kể xiết nhanh chóng truyền từ bắp chân Tô Di lan ra khắp cơ thể. Cô thậm chí còn nghe rõ tiếng xương chân của mình gãy vụn, kêu
răng rắc. Công chúa chỉ dùng tay không mà cũng có thể bóp gãy đầu khớp
xương của cô!
Công chúa hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang thưởng thức
vẻ thống khổ trên gương mặt Tô Di, giọng nói lại nhẹ nhàng như đang thì
thầm với người tình: “Sau này đi theo ta, không được phép chống đối
nữa.”
Tô Di đã đau đến chết đi chống lại, hô hấp càng lúc càng
trở nên khó nhọc, cơn choáng váng cùng cảm giác đau buốt cùng lúc hành
hạ, khiến cô vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Lúc này, công chúa mới thả lỏng
tay, cơ thể Tô Di trượt ngã xuống mặt đất, cô như con cá vớ được nước,
thở dốc từng hơi. Hớp từng ngụm không khí.
“Cấu tạo cơ thể cô tuy rằng hoàn mỹ nhưng lại quá yếu ớt.” Công chúa nhìn cô từ phía trên,
chậm rãi nói. “Cô như vậy, sao có thể chống đỡ được ta đây?”
Trong lòng Tô Di thầm mắng một tiếng: “Đồ thần kinh!”, rồi xoay người, bò ra
bên ngoài khoang thuyền. Cô biết công chúa mạnh mẽ đến kinh người nhưng
bên ngoài khoang thuyền kia vẫn còn Nguyệt Mặc, cô vẫn còn một chút hy
vọng!
Cơn đau trên bắp đùi khiến chân trái của Tô Di gần như
không thể dùng sức, nhưng cô vẫn cố chật vật, nỗ lực bò. Trong mắt công
chúa, hành động này xem ra hết sức thú vị! Bởi cô ta không lập tức ngăn
cản sự trốn chạy yếu ớt của Tô Di, trái lại còn cúi đầu, bật cười khanh
khách.
“Quả thật rất đáng yêu…” Cô ta cất lời khen. “Một cô nàng
cũng bị chĩa súng vào người, quỳ mọp dưới đất bên cạnh cô. Dưới ánh mắt
khinh miệt của đám Lính đánh thuê, Nguyệt Mặc chật vật cởi áo khoác
ngoài của mình, đắp lên người Tô Di, che khuất thân thể mang đầy thương
tích của cô. Nhưng hành động này lại khiến anh ta bị đám lính đánh thuê
hung hăng đá cho mấy phát.
Sau đó, xung quanh là khoảng không yên tĩnh dài dằng dặc, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của quân Lính đánh
thuê cùng một vài âm thanh của súng ống, đạn dược thỉnh thoảng lại vang
lên. Cuối cùng, một đôi boot đen, sáng bóng chợt xuất hiện trước mắt Tô
Di. Bóng dáng cao lớn ấy trong nháy mắt đã che khuất toàn bộ ánh sáng
trên đỉnh đầu cô.
“Cô gái ngoan cố này…” Anh thở dài một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy hông cô rồi nhấc bổng cô lên.
Cô khẽ kêu một tiếng đau đớn, cơn đau ở bắp đùi chợt tăng lên. Động tác
của người đàn ông chỉ hơi dừng lại một chút, cánh tay thuần thục ôm cô
vào lòng, tựa như người lớn đang ôm một đứa trẻ nhỏ.
Tô Di thiếu
chút nữa đã rơi lệ. Bởi từng cho rằng nơi này là Trái đất nên cô đã dùng đạn hạn nhân để uy hiếp anh. Cô trung thành với đất nước, cũng có nghĩa là phản bội lại anh. Nhưng anh dường như thấu hiểu nỗi lòng cô, còn nói chỉ cho phép cô trốn đi một lần…
Cô là một trong vô số đồ chơi
của người đàn ông này, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào sự cứu vớt của anh. Rốt cuộc, lồng ngực của anh lại là nơi an toàn nhất, yên bình
nhất, yên bình đến nỗi cô muốn buông bỏ mọi sự cố chấp để rồi chìm đắm
trong giấc ngủ mê man.
“Là ai đã làm?” Giọng nói trầm thấp của
anh truyền đến, ánh mắt đen thẫm lướt qua những vết hôn bầm tím trên
người cô. Gương mặt anh tuấn với ngũ quan như tạc của anh lạnh đến thấu
xương. Anh hướng mắt qua một bên, ánh nhìn rơi xuống người Nguyệt Mặc.
“Là hắn?”
Tô Di đau đớn khẽ thở dốc, lại bị câu chất vấn này khiến cho cả kinh, nhất thời cứng đờ người, không thốt nên lời.
“Anh ta không làm gì tôi…” Cô khẽ nắm lấy vạt áo của anh. “Ngài chỉ huy, anh ta có thể vì ngài mà…”
Nhưng Mạnh Hi Tông căn bản không chịu nghe lời cô nói. Hai người quần áo xộc
xệch, lại còn thứ mùi đặc trưng kia nữa, bấy nhiêu đó đã đủ để nói lên
tất cả. Anh cười lạnh, rút khẩu súng lục bên hông ra, nhắm thẳng vào
Nguyệt Mặc, “pằng pằng pằng” vài phát. Nguyệt Mặc vốn đã bị trọng thương không kịp “hừ” một tiếng đã ngã bệt xuống đất. Đám lính đánh thuê đứng
bên cạnh lập tức kéo thi thể của anh ta đi.
Tô Di giật mình, không thốt nên lời.
Mà Mạnh Hi Tông hoàn toàn không để tâm đến vẻ khiếp sợ của cô, anh một tay cởi bỏ chiếc áo choàng đàn ông khoác trên người cô, đón lấy bộ quân
phục sạch sẽ vừa được đưa tới trở mình bọc cô lại, sau đó bước nhanh về
phía Báo Săn đỗ bên cạnh.
Lúc đi ngang qua chỗ công chúa đang hôn mê bất tỉnh, anh không liếc mắt nhìn lấy một lần, trầm giọng hạ lệnh: “Đưa cô ta đi!”